Hắn nói: “Trường Ca Nhi, hôm nay dùng cháo đậu đỏ làm bữa sáng được không?”
Hôm nay Tề Mạt vậy mà lại ở lại dùng bữa sáng với ta, vậy bên Thẩm Ly phải làm sao?
Ta đương nhiên vui vẻ nói lời cảm tạ Vương gia, Vương gia thật tốt với thiếp, nhưng trong lòng lại bảo Tiểu Hoàn đi dò la xem hai ngày nay Vương gia và Thẩm phu nhân thế nào.
Tin tức nhận được là: “Thẩm Ly mấy ngày nay bị bệnh, không tiện hầu hạ Vương gia.”
Nàng không tiện hầu hạ, ta liền phải hầu hạ thôi, nhưng cũng lạ thật, Thẩm Ly bị bệnh, lẽ ra Tề Mạt phải canh giữ bên nàng từng giây từng phút mới phải chứ.
Ba ngày sau là ngày Tết ông Công ông Táo, Tề Mạt từ hôm đó ra khỏi phủ, liền không trở về nữa, mãi đến lúc hoàng hôn ngày Tết ông Công ông Táo, hắn mới đội tuyết vội vàng trở về vương phủ, chui vào viện của Thẩm Ly một lúc lâu, đến đêm khuya, lại đến Đào Chi Tiểu Viện của ta.
Hắn nói: “Trường Ca Nhi, đi theo ta.”
Liền dẫn ta đến thư phòng của hắn, trong thư phòng có một vị y sư giống đạo sĩ, thấy hắn đến liền cung kính nói: “Vương gia vạn phúc.”
Lại nói: “Thuật hoán bì này bần đạo đã nghiên cứu mấy chục năm, sớm đã thành thạo, chỉ là trên đời này người có làn da tương tự rất ít, người cam tâm tình nguyện hoán bì lại càng hiếm hoi!”
Hoán bì? Đầu óc ta nhanh chóng xoay chuyển.
Mời một lão đạo sĩ đến nói chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-nuong-tam-thien/3736653/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.