Lần này nữ nhi bị bệnh rất nặng, có thể nói là như vừa trải qua một hồi sinh tử. Lục Vanh canh giữ ở bên giường, nghe tiếng hô hấp đều đều của nữ nhi, biết Lục Minh Ngọc đã ngủ say, hắn mới cầm lấy gậy trúc, khe khẽ gõ trên mặt đất, rời khỏi khuê phòng của nữ nhi.
Vừa qua Tết nguyên tiêu, mặt trăng bị khuyết mất một góc nhưng lại sáng trong vô cùng, Lục Vanh yên tĩnh đứng dưới mái hiên, hơi ngửa đầu, dường như đang ngắm ánh trăng đêm nay.
“Tam gia, nô tỳ đưa ngài về nhé?”
Đại nha hoàn Quế Viên của Lục Minh Ngọc cúi đầu dò hỏi. Mắt của Tam gia không nhìn thấy được, không biết vì sao đêm nay Mặc Trúc không đi theo hắn lại đây, nếu để cho Tam gia tự mình quay về phòng, Quế Viên thật sự không thể yên tâm.
“Không cần, các ngươiở đây chăm sóc Tứ cô nương cho thật tốt đi.” Giọng nói của Lục Vanh hết sức bình tĩnh nhẹ nhàng, vẫn mang hơi hướm gió thoảng mây trôi như mọi khi. Dặn dò nha hoàn xong, Lục Vanh thong thả bước đi dọc theo hành lang, bóng lưng đầy cô quạnh, xung quanh chỉ có duy nhất tiếng gậy trúc gõ vào đất theo quy luật là đang làm bạn với hắn.
Quế Viên, Cam Lộ quay sang nhìn nhau, trong mắt không hẹn mà cùng dấy lên nỗi niềm thương cảm, mối quan hệ giữa Tam gia với phu nhân sao lại đi đến bước đường này?
Lục Vanh cũng không hiểu, nhưng sau khi nghe xong những lời kể của nữ nhi, hắn quyết định nhường một bước. Nếu thê tử không thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-noan-huong-nung/9567/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.