Trước khi Lục Vanh đến, Lục Minh Ngọc đã rửa mặt lại một lần nữa,làm cho mình bình tĩnh lại một lần nữa, muốn nói chuyện không ai nhận ra nàngmới vừa khóc.
“A Noãn đã xảy ra chuyện gì?” Lục Vanh cầm trúc trượng đi đến trướcgiường, vẻ mặt đầy lo lắng,ngoại trừ lý do đó ra, hắn không thể nghĩđược lý do thê tử gọi hắn đến.
Vẻ mặt đầy lo lắng có phụ thân đều là thật, Lục Minh Ngọc tâm tư thấuhiểu, đã được mẫu thân nhắc nhở trước đó, nàng liền tin tưởng mẫu thânđời trước chắc chắn không tự sát, mà còn có ẩn tình khác. Nếu việc mẫuthân chết không có liên quan đến phụ thân, Lục Minh Ngọc tựa như khôngcòn lý do gì mà hận phụ thân, nhưng dù sao cũng nhiều năm đã quen lạnhnhạt, dường như đã xem như người xa lạ những mười năm, bây giờ độtnhiên muốn thay đổi, Lục Minh Ngọc thực không quen.
Nàng nhìn về phía mẫu thân xin giúp đỡ.
Tiêu thị đang đứng cạnh Lục Vanh, gật gật đầu cổ vũ nữ nhi.
Lục Minh Ngọc lại nhìn về phụ thân, ánh mắt dừng ở trúc trượng trong tay của người nam nhân, Lục Minh Ngọc lập tức nhớ tới kiếp trước ngày nàngxuất giá. Khi nữ nhi xuất giá phải được trưởng bối cõng lên kiệu hoa,Lục Minh Ngọc liền thỉnh cậu cõng nàng,khi mang mũ phượng trên đầu, nằmtrên lưng cậu, trong một thoáng đứng dậy, một góc của khăn voan baylên, nàng nhìn thấy vạt áo màu đỏ của phụ thân, cùng với trúc trượngquen thuộc kia.
Lòng Lục Minh Ngọc bỗng nhiên chua xót vô cùng.
Nếu như cái chết của mẫu thân không liên quan đến phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-noan-huong-nung/9566/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.