Editor: Trang Thái
Tháng chạp qua, tháng giêng đến, những yến hội trong khoảng thời gia này cộng lại còn nhiều hơn trong năm.
Vận may của Lục Minh Ngọc không tệ, vào cung xong, sau đó đến Trâng vương phủ một chuyến, những trưởng bối cần phải thưm hỏi cũng đều đã thăm hỏi xong, bận xong hết chuyện mới về nhà "Bệnh", có lý do quang minh chính đại ở nhà hưởng thanh nhàn. Nhưng Lục Minh Ngọc cũng không phải là vì rãnh rỗi nên giả bộ bệnh, người nàng đúng là không khỏe, đời trước là giữa năm mới có quý thủy, đời này thế nhưng lại có trước nửa năm, lặng yên tới.
cô nương lần đầu tiên có kinh nguyệt ít nhiều đều có chút không thoải mái, Lục Minh Ngọc lại vừa trải qua tháng Giêng giá rét này lại vượt qua giá rét tháng giêng, ngày đầu tiên đau đến nỗi thiếu chút nữa nàng đã mất nửa cái mạng, uống vào toaa thuốc lang trung mở để giảm đau mới dễ chịu hơn một chút, nhưng cả người vẫn không có sức, lười biếng nằm ở trong ổ chăn ấm áp, nếu không có người quấy rầy thì nàng có thể ngủ cả một ngày.
Đến ngày thứ ba, Lục Minh Ngọc rốt cuộc khôi phục chút tinh thần, điểm tâm đã được dời lại, nàng nằm trên một cái sạp gần cửa sổ, tựa người lên cái gối thêu hoa mẫu đơn, trên đùi đắp một cái chăn mỏng, nhắm mắt lại thích ý phơi nắng sớm. Cam Lộ bưng đến một chén canh long nhãn táo đỏ vừa nấu xong bước vào, nhẹ giọng bảo nàng uống.
Lục Minh Ngọc cầm lấy chén canh, cầm cái muỗng sứ trắng gẩy gẩy long nhãn bên trong, trong lòng vừa động, nhìn về phía Quế Viên đang cúi đầu ngồi thêu khăn, cố ý thở dài: "Ai, chờ Quế Viên xuất giá, ta cũng chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-noan-huong-nung/3100737/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.