Ta chỉ cảm thấy cổ họng như bị bóp nghẹt.
“Nhưng… hắn đã làm hoàng đế nhiều năm như vậy, đây cũng là thiên hạ của hắn.”
Tuế Vãn cười lạnh một tiếng.
“Bởi vì thiên hạ này không phải hắn đ.á.n.h xuống, mà là hắn cướp được. Hắn không phải người Đại Yến, tất nhiên không coi bách tính Đại Yến là con dân của mình. Hắn là kẻ cướp, đồ cướp được sao có thể thật lòng trân trọng? Chó khoác da sói vẫn là chó, sẽ không có gì thay đổi.”
“Minh tiểu thư, cô có thể thay đổi tất cả. Nếu thiên hạ tiếp tục nằm trong tay hắn, Đại Yến sẽ diệt vong, bách tính sẽ chịu khổ, m.á.u sẽ chảy thành sông trên mảnh đất này.”
Nàng xuống giường, quỳ thật sâu trước mặt ta.
“Ta khẩn cầu Minh tiểu thư giúp ta.”
Nói xong, cúi đầu dập trán xuống đất.
“Bà chỉ là một cung nữ, không quan không chức, vốn có thể mặc kệ chuyện này. Bà có biết, việc này sẽ mất mạng không?”
Tuế Vãn ngẩng đầu, thần sắc bình thản, ánh mắt kiên định không sợ hãi.
“Môi hở răng lạnh. Ta quả thật có thể đứng ngoài, nhưng ta là bách tính Đại Yến, ta yêu mảnh đất này. Ta không muốn trăm năm sau, Đại Yến đã không còn, con dân trên mảnh đất này bị ngoại tặc chà đạp.”
“Dù có phải bỏ một mạng thì đã sao? Dù chỉ là cung nữ thì đã sao? Thân phận thấp hèn, nhưng đại nghĩa vẫn rõ.”
Ta khom người đỡ nàng dậy.
“Thật trùng hợp, chúng ta có cùng một mong muốn.”
Đây cũng là trách nhiệm ta không thể thoái thác.
Chỉ là, người có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-nhat-lai/5067422/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.