Thải Nguyệt gật đầu thật mạnh.
“Hồi nhỏ nếu không có huynh ấy cho nô tỳ đồ ăn, nô tỳ đã không sống đến hôm nay. Nhà huynh ấy cũng chẳng khá giả gì, tuy đỗ cử nhân thì huyện lệnh nhất định sẽ ban cho ít bạc, nhưng nghèo nhà giàu đường, kinh thành chi tiêu đắt đỏ, đã muốn khoa cử thì không thể để mình chịu thiệt.”
Ta khẽ cau mày.
“Ngươi không để lại chút nào làm của hồi môn cho mình sao?”
Thải Nguyệt thoáng sững người, rồi lắc đầu.
“Nô tỳ chưa từng nghĩ đến chuyện lấy chồng. Trịnh đại ca từng cứu nô tỳ, nên nô tỳ nguyện dùng tất cả những gì mình có để báo đáp huynh ấy. Nhưng tiểu thư mới là người quan trọng nhất đối với nô tỳ, mạng này của nô tỳ là của tiểu thư, nô tỳ muốn theo hầu tiểu thư cả đời.”
Đây không phải lần đầu nàng nói những lời như vậy, chỉ là ở kiếp trước, khi nàng nói ra những câu ấy, con người đã trưởng thành và trầm ổn hơn, trong mày mắt và giọng nói luôn mang theo vài phần phong sương không hợp với tuổi tác.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Phải rồi.
Thải Nguyệt của kiếp này và Thải Nguyệt của kiếp trước không giống nhau.
Sự thay đổi ấy… cũng giống như ta vậy.
Ta đè nén cơn run rẩy trong lòng.
“Thải Nguyệt, ngươi thấy Tiết Tư là người thế nào?”
Khi ấy nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-nhat-lai/5067421/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.