Từ đó trở đi, ta luôn cảm thấy có người đang theo dõi ta.
Chỉ cần hỏi sơ vài câu là biết hôm đó ta từng vào cung, nên ta chỉ có thể giả ngu.”
“Ta từng thấy di chiếu thật của tiên hoàng, chỉ là không biết hiện giờ ở đâu.”
Ta nhớ lời đồn trong dân gian:
Bệ hạ vốn dĩ vô danh trong hàng hoàng tử, không được coi trọng.
Sau này, hoàng t.ử thì c.h.ế.t, kẻ thì bị giáng, hắn mới dần nổi lên.
“Phu nhân có biết mẫu thân ruột của bệ hạ là ai không?”
“Là một vũ nữ nước Nguyệt, không có danh phận, sinh con xong thì c.h.ế.t.”
Người nước Nguyệt…
Chuyện quan trọng như vậy, vậy mà gần như không ai biết.
“Chàng còn biết gì nữa? Ta đều muốn nghe.”
Chàng tiếp tục nói:
“Bệ hạ và hoàng hậu quan hệ không hòa. Dẫu trong thiên hạ có không ít phu thê ngoài mặt hòa thuận, trong lòng bất hòa, nhưng ta thấy rất kỳ lạ.
Bởi năm xưa, hoàng hậu và hắn từng rất thân thiết.
Sự thay đổi bắt đầu từ năm lập Thái tử.”
“Năm đó Thái t.ử mười lăm tuổi, là năm thứ ba bệ hạ đăng cơ.
Theo lẽ thường, nếu đã có con, thì khi vừa lên ngôi đã nên lập Thái tử, bởi ngôi Thái t.ử chính là căn cơ triều đình.”
Quả thực là vậy.
Không có Thái tử, kẻ có dã tâm tất sẽ sinh loạn.
Còn nếu đã sớm định người kế vị, dẫu bệ hạ gặp chuyện, vẫn có Thái t.ử trấn giữ, không đến nỗi khiến triều đình đại loạn, thiên hạ bất an.
“Sau đó bệ hạ vẫn phong Thái tử.
Nhưng từ ngày ấy trở đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-nhat-lai/5067419/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.