Nàng xấu hổ trừng mắt với ta:
“Tỷ nhìn ánh mắt gì thế, muội cũng thông minh lắm đó nhé.”
Giọng nàng hơi gượng gạo.
“Tỷ chạy về thế này, họ Lý kia không có ý kiến gì à?”
Mẫu thân giơ tay vỗ một cái lên sau đầu nàng.
“Không có quy củ! Hoặc gọi là Thế tử, hoặc gọi là tỷ phu, đâu có ai vô lễ như con.”
A Dư nhìn ta, ánh mắt đầy uất ức.
Ta khẽ cười, xoa đầu nàng.
“Mẫu thân nói đúng, muội quả thật hơi thiếu quy củ. Gọi Thế t.ử thì còn được, chứ để người ngoài nghe thấy, e rằng sẽ bảo nữ nhi nhà ta chẳng có lễ nghi.”
Nàng bĩu môi.
“Đã nói rồi, muội đâu có ngốc, sao có thể ra ngoài nói bừa được chứ.”
Vừa dứt lời, nha hoàn từ ngoài bước vào.
“Phu nhân, tướng gia đã về, hiện đang ở thư phòng.”
Ta đứng dậy:
“Ta đi tìm phụ thân. A Dư, muội ở lại bầu bạn cùng mẫu thân.”
23
Đến cửa thư phòng, tiểu tư vừa định hành lễ, ta giơ tay ngăn lại.
“Khụ khụ khụ…”
Từ trong thư phòng vọng ra tiếng ho khan.
Ta bước vào, thấy phụ thân lấy nắm tay che miệng, tay kia vẫn cầm bút lông viết dở điều gì đó.
“Phụ thân.”
Ông đặt bút xuống, mỉm cười nhìn ta.
“Vừa nghe gia nhân nói con đã về. Có phải gặp chuyện gì không?”
Nói xong lại ho thêm hai tiếng.
Ta vội bước tới rót trà nóng cho ông.
“Người đã bệnh, sao không xin nghỉ vài ngày?”
Ông uống một ngụm, chân mày vô thức nhíu lại.
“Sao có thể nghỉ được? Xuân vi sắp đến, mọi việc ngổn ngang,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-nhat-lai/5067418/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.