Sau khi Từ Tái Xuân đi ra, đúng lúc chạm mặt Trương Nghiêu.
“Sao anh ở đây?” Nét mặt Từ Tái Xuân rất khiếp sợ, nhưng càng khiến cô không ngờ là, Trương Nghiêu lại có thể dẫn theo một đám cún con tới.
“Anh muốn làm gì?”
“Em quên rồi sao? Phải tiêm phòng cho chó.”
“À.” Từ Tái Xuân chợt nhớ ra, đám cún con hơi bị tiêu chảy, bọn họ đã nói dẫn chúng đến bệnh viện thú cưng.
Dọc đường đi, Trương Nghiêu cũng không nói nhiều.
Thực ra anh không nói lời nào, Từ Tái Xuân ngồi phía sau, sững sốt thất thần nhìn gò má anh.
Cô nghĩ, cô cũng không chán ghét anh lắm, chẳng qua… cô cảm thấy, có lẽ cô hơi làm kiêu, hiện tại chỉ có chút khó xử thôi.
Vừa tỉnh lại ai có thể tiếp nhận nỗi mình có thêm một ông chồng chứ!
Trương Nghiêu không nói lời nào, cô cũng chẳng biết nói gì. Không có tiếng nói chung đúng là bi ai.
Trong xe rất ngột ngạt, Từ Tái Xuân khẽ sờ cái đầu lông lá của cún con, trong lòng thở dài một hơi, sớm biết thế cô đã về nhà rồi, tại sao phải đi với anh chứ.
“Em ăn cơm chưa?”
Khi xe đến giao lộ đèn đỏ, Trương Nghiêu nhẹ nhàng hỏi một câu.
Từ Tái Xuân gần như từ chỗ ngồi bật dậy, “Chưa… chưa nè…” Không hiểu sao cô hơi khẩn trương.
“Muốn đi ăn mì không?” Trương Nghiêu đề nghị.
Từ Tái Xuân hơi đói bụng, nhưng nhìn cún con đầy xe, cô lại hết sức do dự.
Dường như nhìn thấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-ngoc/2692538/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.