Tiếng mở cửa dọa Từ Tái Xuân giật mình, cô xoay đầu lại, trông thấy Trương Nghiêu đi tới… Vâng, sắc mặt khó coi.
Sự thật chứng minh, từ khi cô mất đi đoạn ký ức bọn họ kết hôn đến nay, sắc mặt anh chưa từng tốt đẹp.
“Anh… anh… anh muốn làm gì?”
Từ Tái Xuân lắp bắp.
Đây là nhà cô, phòng cô, có lẽ cô hẳn phải mạnh mẽ một chút.
Bất quá, thấy Trương Nghiêu dữ dằn đi tới như thế, cô lại mềm nhũn. Aizz, cô chính là kẻ không có triển vọng mà.
“Việc đó… anh muốn ngủ ở đây à? Vậy tôi đến phòng sách ngủ.” Nhìn dáng vẻ Trương Nghiêu, trong lòng Từ Tái Xuân run lên, sau đó lui về sau.
Từ Tái Xuân còn chưa bước tới cửa phòng, Trương Nghiêu đã chắn trước mặt cô. Sự thật chứng minh, mặc kệ cô đi đâu, Trương Nghiêu cũng chắn trước mặt cô.
Hồi lâu sau, Từ Tái Xuân cũng hiểu. Trương Nghiêu căn bản không muốn cô đi, đồng thời nhìn ánh mắt anh tràn ngập XXOO… Từ Tái Xuân thoáng hiểu ra.
Cô đỏ mặt, đẩy Trương Nghiêu một cái, “Tôi… tôi hơi khó chịu…”
Trương Nghiêu lạnh lùng nhìn cô, “Em lấy cớ này hết một tháng rồi.” Mặc kệ ra sao, tối nay anh muốn ăn thịt.
Từ Tái Xuân lui về sau một bước, giọng càng run hơn, “Tôi… tôi vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng…”
Giọng Trương Nghiêu cũng lạnh hơn, “Em không cần chuẩn bị gì cả, em chỉ cần dang chân ra là được.”
Những lời này rất nhục nhã, có điều cũng hiếu sắc lắm. Từ Tái Xuân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-ngoc/2692534/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.