XUÂN MUỘN – 29
Đầu ngón tay. Cơn đau ở đầu gối đã dịu đi, bên ngoài mưa rơi tí tách, Tưởng Vọng Thư mơ màng ngủ thiếp đi, Tưởng Kỵ nằm trên chiếc giường cách cô một bức màn, dù đã vất vả cả buổi sáng nhưng lúc này đây, anh lại không tài nào ngủ được. Anh nghĩ đến đầu gối của Tưởng Vọng Thư, lại nghĩ đến Tưởng Tráng, cơn giận bỗng chốc dâng lên trong lòng. Tưởng Kỵ hít một hơi thật sâu, nghe tiếng thở khẽ khàng của Tưởng Vọng Thư, mới miễn cưỡng kìm nén cơn giận trong lòng. Năm đó anh 15 tuổi, Tưởng Vọng Thư 10 tuổi. Anh chỉ là bị bạn thân kéo đi chơi bóng rổ một lúc, chỉ là về nhà muộn hơn một chút, vậy mà vừa mở cửa nhà đã thấy cô bé nhỏ bé co ro bất lực trong góc, hai cánh tay mảnh khảnh ôm chặt lấy đầu, bàn tay trắng nõn đã bầm tím, đầy thương tích. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé đẫm nước mắt kinh hoàng nhưng vẫn không khóc thành tiếng, có lẽ vì cô bé biết, có khóc cũng vô ích, sẽ không có ai đến cứu cô. Khi gạt tàn thuốc trong tay Tưởng Tráng đập vào đầu gối, cô bé chỉ run lên bần bật. Chỉ đến khi nhìn thấy bóng dáng Tưởng Kỵ lao tới, đôi môi khô nứt của cô bé mới khẽ mấp máy, mùi máu tanh tràn ngập cổ họng, thậm chí cô còn không gọi được một tiếng “Anh.” Chàng thiếu niên 15 tuổi lập tức mất lý trí, lúc này vóc dáng của cậu đã cao bằng Tưởng Tráng, cậu xô ônh ta ngã xuống đất, từng cú đấm giáng xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-muon-ky-hua/5198502/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.