XUÂN MUỘN – 11
Trời mưa. Sáng hôm sau, khi Tưởng Kỵ tỉnh dậy thì Tưởng Vọng Thư đã ra khỏi nhà từ lúc nào. Anh nghiêng đầu nhìn sang, tấm rèm ngăn giữa đã được kéo sang một bên. Chăn ga màu hồng trên giường cô không được gấp gọn gàng mà chất đống bừa bộn trên giường. Đôi dép bông đặt bên cạnh giường vẫn còn nguyên, có lẽ cô sợ tiếng động khi xuống cầu thang sẽ làm anh thức giấc nên đã đi chân trần xuống nhà. Trời lạnh thế này mà… Tưởng Kỵ nhíu mày, đứng dậy bước đến bên giường Tưởng Thư. Anh cúi người giũ tấm chăn bị cô vo tròn trên giường, vuốt phẳng các góc chăn rồi gấp lại gọn gàng cho cô. Khi giũ chăn rồi gấp lại, làn gió theo đó cuốn theo mùi hương dịu nhẹ thoảng vào mũi anh. Đó không chỉ là mùi hương vốn có của tấm chăn, mà còn là mùi hương đặc trưng riêng của cô. Có lẽ là do sữa tắm. Tưởng Kỵ cúi đầu ngửi thử mình, dù dùng cùng loại sữa tắm nhưng dường như mùi của cô lại thơm hơn anh một chút. Nhận ra suy nghĩ của mình, Tưởng Kỵ bật cười. Một người đàn ông như anh, cần gì phải thơm tho đến thế? Tưởng Kỵ liếc nhìn “phòng” của cô. Bên cạnh bàn học là một giá sách nhỏ chất đầy sách, chủ yếu là sách văn học của Vương Tiểu Ba, Keigo Higashino… Tưởng Kỵ bỏ học từ sớm, ngay cả khi còn đi học anh cũng không thích đọc sách lắm nhưng Tưởng Vọng Thư thì khác, cô say mê đọc sách vô cùng. Những cuốn sách ấy rất cũ, một số đã bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-muon-ky-hua/5198484/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.