XUÂN MUỘN – 10
Đỏ tai. Cuối cùng, Tưởng Kỵ cũng thả người đó đi. Người kia quỳ dưới đất khóc lóc thảm thiết, nói rằng trên còn có mẹ già, dưới còn có con thơ, chỉ vì muốn kiếm chút tiền nên mới nhắm mắt làm bậy, gã liên tục van xin Tưởng Kỵ tha cho mình. Tưởng Kỵ mặt lạnh như tiền, ban đầu vẫn định tiếp tục dẫn người này đến đồn cảnh sát nhưng hắn đột nhiên di chuyển hướng, quay sang trước mặt Tưởng Vọng Thư, khóc lóc cầu xin cô tha mạng. Tưởng Vọng Thư bị động tác đột ngột của hắn làm cho giật mình, vô thức lùi lại một bước nhưng ngay sau đó cô lập tức bình tĩnh trở lại, lắc đầu với Tưởng Kỵ, ánh mắt lạnh lẽo gần như y hệt anh: “Nên xử lý thế nào thì cứ xử lý thế ấy.” Họ thương hại hắn nhưng ai sẽ thương hại họ đây? Hắn làm sai, còn bọn họ đã làm gì sai sao? Tưởng Vọng Thư chưa bao giờ cho mình là người lương thiện. Dù có tốt bụng đi nữa, lòng tốt cũng nên đặt đúng chỗ, còn kẻ này thì tốt ở chỗ nào? Những người xung quanh dường như đều vội vàng gán cho họ hai chữ “bất hiếu” nhưng đâu ai biết rằng Tưởng Tráng căn bản không xứng làm cha, người ta rõ ràng không biết câu chuyện đằng sau gia đình họ nhưng lại tự ý dùng cái gọi là đạo hiếu truyền thống để phán xét hai người họ. Tưởng Vọng Thư đột nhiên cảm thấy hối hận, đáng lẽ ra vào lễ tang hôm đó, cô nên khắc hai chữ súc sinh lên hũ tro cốt của Tưởng Tráng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-muon-ky-hua/5198483/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.