XUÂN MUỘN – 05
Bò viên. Tưởng Kỵ không ngủ được. Anh nằm trên giường, mắt mở to nhìn lên trần nhà, phần dưới cơ thể nóng rực khiến anh chẳng thể nào buồn ngủ được. Tưởng Vọng Thư năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Tưởng Kỵ thầm đếm, lúc rời nhà cô 19 tuổi, giờ đã sáu năm trôi qua, Tưởng Vọng Thư cũng 25 tuổi rồi. 25 tuổi, quả thật cũng sẽ có những h*m m**n thể xác khó kiềm chế nhưng lẽ nào lại đến mức dù anh đang ngủ bên cạnh, cô vẫn phải tự giải quyết sao? Tưởng Kỵ nghĩ về những tiếng thở gấp bị nén lại lúc nãy, cùng tiếng động khẽ khàng từ chăn. Tấm rèm kia chẳng cách âm chút nào, những âm thanh ấy càng rõ ràng hơn khi anh cố tình lắng nghe, khiến anh không thể làm ngơ, chỉ biết mở mắt nhìn lên trần nhà, để mặc cho phần dưới cơ thể ngày càng nóng lên. Chỗ ấy mãi không chịu nguôi ngoai, không biết bao lâu sau, phía bên kia rèm vọng lại tiếng thở đều đều là khi Tưởng Vọng Thư đã chìm vào giấc ngủ. Tưởng Kỵ liếc nhìn về phía đó, thầm chửi trong lòng: Cái đồ vô tâm này, sao có thể ngủ ngon vậy chứ? Vừa nghĩ thế, Tưởng Kỵ vừa cẩn thận kéo chăn, nhẹ nhàng rời khỏi giường. Anh sợ đánh thức cô nên nhón chân xuống lầu, bước vào nhà vệ sinh, mở vòi nước lạnh trong tiết trời lạnh chỉ vài độ. Lúc Tưởng Vọng Thư tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn lơ mơ. Trong chăn ấm áp quá, cô cọ cọ má vào chăn, cuộn mình chặt hơn, toàn thân cảm thấy thư giãn dễ chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-muon-ky-hua/5198478/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.