Editor: Tiu Ú
Bối Bối còn chưa mở mắt, đôi môi đỏ mọng đã bật ra tiếng rên rỉ trước.
Ông trời ạ, đau quá!
Sự đau đớn như vạn tiễn xuyên tâm* lúc trước dường như không còn nữa, nhưng mà tứ chi của nàng vừa đau vừa nhức, giống như là bị một tảng đá lớn đè một đêm.
(*vạn mũi tên xuyên ngực)
Nàng mở mắt, phát ra tiếng rên rỉ nửa sống nửa chết, giống như một kẻ già nua, vừa run rẩy vừa chậm rãi bò dậy.
Cức Cách ở bên ngoài phòng ngủ vừa nghe thấy có động tĩnh, vội vàng chạy vào, ép nàng nằm lại trên giường.
“Tiền cô nương, người đừng động đậy!” Cức Cách la hét, cầm gối, đặt xuống phía sau lưng Bối Bối, làm cho nàng có thể nửa nằm nửa ngồi.
Bối Bối không tình nguyện phải nằm xuống, nhìn thấy Cức Cách loay hoay như con quay, vừa mới bước ra phòng ngủ, lại thấy bưng chén thuốc vào.
“Người tối hôm qua giằng co suốt cả đêm, khẳng định là mệt muốn chết rồi! Trước tiên uống chén thuốc này đã.” Cức Cách vừa nói vừa dâng chén thuốc lên miệng Bối Bối.
Nước thuốc đắng nghét vừa mới vào miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ đột nhiên nhăn lại, nhăn nhúm như thể cái bánh bao. Nàng mới uống được nửa bát, đã tuyên bố đầu hàng, vội vã đẩy chén thuốc ra.
Cức Cách bưng một đĩa mai đường*, giúp nàng giảm bớt vị đắng trong miệng, cái miệng nhỏ cũng nhai nhóp nhép không còn nhàn rỗi nữa.
(*mai đường: kẹo xí muội)
“Tiền cô nương, tối hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-man-can-khon/2353881/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.