Editor: Tiu Ú
Đại tiệc kết thúc, khách khứa rời đi, núi Thương Mang khôi phục lại vẻ yên tĩnh.
Các nam nhân lên núi săn thú, còn các nữ nhân lo nhuộm vài thêu thùa, chiếu theo chỉ thị của Kiền Qua, nhuộm vải dệt
thủ công thành màu xanh, hoặc là lại gia công, tạo thành tấm vải đỏ thẫm sắc đen.
Một ngày, sau buổi trưa nóng bức, nàng nóng đến khó chịu, muốn tắm rửa, rồi lại không muốn ngâm mình trong hồ tắm, đi ra khỏi phòng đến phía sau núi tìm một con suối có thể tắm rửa được.
Trên núi Miêu rất nhiều con suối nhỏ, nàng không tốn bao nhiêu thời gian đã phát hiện ra một khe suối xanh lục ở mặt sau núi.
“Oa, thật tốt quá.” Bối Bối lẩm bẩm tự nói, nhìn chung quanh một chút, sau khi xác định bốn bề vắng lặng, mới dám cởi y phục đã ướt đẫm mồ hôi.
Nàng trước hết dùng chân chấm chấm vào dòng suối, sau đó hít sâu một hơi, bõm một tiếng, nhảy vào bên trong con suối.
Khí trời rất nóng, nhưng nước suối lạnh như băng, nàng lạnh đến mức hàm răng run lên, lặn vào trong nước, ra sức bơi lội để cho thân thể sớm thích ứng với nhiệt độ nước.
Bơi trong chốc lát, nàng mệt mỏi nhắm hai mắt lại, phiêu phiêu trên mặt nước, chỉ cảm thấy thật thoải mái.
Vĩnh viễn ở tại nơi này, tựa hồ cũng là một chuyện không tệ! Mặc dù không xa hoa như kinh thành, nhưng thích ý vô hạn, quan trọng hơn nữa, nơi này còn có Kiền Qua…
Đang suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-man-can-khon/2353879/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.