Tào Quỳnh Hoa nghe tin chạy đến, đẩy hắn ra: "Đi đi đi, ý tứ chút đi?"
Tào Quỳnh Hoa dẫn ta đến một căn nhà trong trại.
Phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, ta sẽ ở đây một thời gian.
Nơi từng là ổ giặc cướp khiến người ta khiếp sợ, giờ đây dường như đã trở thành một ngôi làng bình thường.
Ít nhất những người ta gặp đều rất tử tế.
Tào Quỳnh Hoa nói với ta, đừng xem thường bọn họ, từng người đều là loại ăn thịt không nhả xương, chỉ có Triệu Tam gia còn ở đây, bọn họ mới không dám làm càn.
Có một đứa trẻ khoảng ba tuổi đi đến chỗ nàng ta, gọi một tiếng: "Mẹ."
Ta hơi ngạc nhiên.
Tào Quỳnh Hoa cười, bế đứa trẻ lên, thở dài: "Ngươi biết ta năm đó bị giặc cướp bắt cóc mà, khi bọn họ Tam gia đánh vào đây đã là hai năm sau rồi."
"Đứa trẻ không phải con của Mã Kỳ Sơn nhưng hắn nguyện cưới ta, cũng nguyện nhận đứa trẻ, ta rất biết ơn hắn."
Ta đột nhiên có ấn tượng khác về Mã Kỳ Sơn.
Tào Quỳnh Hoa dẫn ta ra phía sau núi đi dạo, vừa đi vừa nói, nàng ta kể cho ta biết những năm tháng ở trong ổ giặc cướp nàng ta đã sống như thế nào, giặc cướp Hắc Lĩnh tàn bạo ra sao.
Cũng kể cho ta biết Triệu Gia Nam từng bước trà trộn vào đó như thế nào, nguy hiểm trùng trùng, thập tử nhất sinh.
Nàng ta chỉ vào một con đường lên núi, nói năm đó Triệu Gia Nam ở đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-lai-trieu-trieu/3576041/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.