Sau đó, ta đưa dì ta về Khai Châu.
Mới bốn năm thôi mà Khai Châu đã khác xa so với tưởng tượng.
Trấn Thanh Thạch cũng vậy.
Đúng rồi, Tào Đại Phán và thư đồng que củi của hắn, vậy mà vẫn còn sống.
Hắn nói năm xưa đã lén lút theo ta và Nguy Đông Hà lên núi, thấy chúng ta chạy xuống chân núi, biết rằng giặc cỏ ở trong rừng, nhất thời sợ hãi nên trốn đi.
Hắn khóc rất thảm, so với trước kia đã gầy đi nhiều, nói những lời giống như Đông Hà: "Tiểu Xuân, ta vô dụng lắm, ta tham sống sợ c h ế t, chỉ là đồ bỏ đi, xin lỗi mọi người."
"Không trách ngươi đâu, ta rất mừng vì các ngươi không xuống núi, nếu không thì số người sống sót lại ít đi hai người rồi." Ta vỗ vai hắn.
"Nhưng Đông Hà, Đông Hà..."
Tào Đại Phán khóc dữ dội hơn: "Lúc đó ta nên cùng hắn vào kinh tìm ngươi, hắn không cho ta đi, nói để ta trông giữ trấn Thanh Thạch, mở tiệm gạo nhà ngươi thật tốt, đợi mọi người trở về."
Đúng rồi, Tào Đại Phán đã mở một tiệm gạo ở trong trấn, vẫn dùng tên là "Tôn Ký."
Ta sửng sốt, há miệng muốn cười nhưng chắc hẳn trông rất khó coi.
Ta nói với hắn: "Không sao đâu, Đông Hà đã về nhà rồi, hắn nhìn thấy chúng ta mà."
Trăng nơi quê nhà vẫn sáng nhất.
Nơi đây dường như đã trở lại như cũ, không còn phải lo lắng giặc cỏ xuống núi nữa.
Toàn bộ Khai Châu đều như vậy, bách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-lai-trieu-trieu/3576040/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.