Hôm đó ở nơi vắng vẻ ở Tây viện, Trương Phục và ta nói chuyện một lúc, lúc quay người rời đi, không ngờ cách đó không xa ở thủy tạ, nhị công tử đẹp như ngọc thụ đang đứng. 
Ta mơ hồ cảm thấy hắn hẳn là đã nghe thấy lời chúng ta nói nhưng biểu cảm của hắn rất nhạt, khoanh tay đứng đó, chỉ liếc mắt nhìn một cách rất bình tĩnh. 
Ta không chắc lúc đó hắn có nghe thấy không. 
Thật ra hắn có nghe thấy hay không cũng không quan trọng với ta. 
Tâm trí ta chưa từng dừng lại ở hắn một giây nào. 
Cho nên tối rằm tháng giêng, hắn nhìn thấy Tưởng thế tử véo mặt ta, liền nói: "Ta vốn tưởng rằng, ngươi không giống bọn họ." 
Dù biết hắn hiểu lầm điều gì đó, ta cũng không muốn giải thích, chỉ nói: "Nhị công tử, người nào cũng như nhau, không có gì khác biệt." 
Trên đường treo đầy đèn lồng, đủ kiểu dáng. 
Trên trời trăng sáng, tròn như đĩa ngọc trắng. 
Hắn nói: "Ngươi đã nói, ngươi không làm thiếp." 
Dừng lại một chút, lại nói: "Tưởng thế tử chắc chắn sẽ không cưới ngươi." 
Hắn chậm bước chân lại, ta cũng chậm bước chân lại, chậm rãi đi theo: "Thế tử gia đương nhiên sẽ không cưới ta, nhị công tử yên tâm, Tiểu Xuân hiểu thân phận của mình, những gì ngài muốn nói, ta đều hiểu." 
"Vậy, tối nay ngươi ra ngoài làm gì?" 
Hắn không nhìn ta, giọng nhạt nhẽo. Ta im lặng một lát, vẫn không định kể chuyện đưa thư cho Trương Phục. 
Nhưng hắn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-lai-trieu-trieu/3576020/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.