Mọi người đều gọi hắn là Triệu Tam gia, ngay cả Triệu huyện lệnh và Tào viên ngoại cũng đối xử cung kính với hắn, nguyên nhân không cần phải nói cũng biết. 
Bọn thổ phỉ ở Hắc Lĩnh, cứ đến tiết Thu phân hằng năm, lại muốn ngoe ngoe rục rịch. 
Vài trấn gần trấn Thanh Thạch, ít nhiều đều đã từng bị cướp bóc. 
Còn trấn Thanh Thạch là nơi trù phú nhưng lại bình yên vô sự, ngoài việc nha môn quản lý nghiêm ngặt, còn là vì danh tiếng của Triệu Tam gia này. 
Hắn ở trong trấn, hô một tiếng, trăm người theo, những tên lưu manh côn đồ hung hăng kia đều phục hắn, đông nghịt tụ tập lại, chỉ cần một câu của hắn cũng dám liều mạng. 
Nhưng ta nhìn hắn, cũng chỉ mới ngoài hai mươi, có khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, đôi mắt sáng như sao, giữa đôi lông mày lại là vẻ lười biếng hờ hững. 
Ta nói: "Triệu Tam ngươi chính là tên lưu manh đầu sỏ của trấn Thanh Thạch, có ngươi ở đây thì đương nhiên không được bình yên." 
Nhưng chân ta vẫn không chậm trễ, tăng tốc chạy về nhà, vừa chạy vừa thở. 
Phía sau truyền đến tiếng cười của hắn. 
Ta có lẽ điên rồi, vậy mà lại chạy đến nói với tỷ tỷ ta: "Triệu Tam kia, tuy là một tên lưu manh đầu sỏ nhưng cha nói hắn có tình có nghĩa, hai mươi tuổi, tướng mạo cũng được, coi như là một người không tệ, tỷ tỷ thật sự không cân nhắc sao?" 
Kết quả có thể đoán được, tỷ tỷ xoa đầu ta, chỉ cười: 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-lai-trieu-trieu/3576009/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.