Trầm Doanh Thu và Trịnh Trường Cát vội vàng đến lại vội vàng đi, cả Vương phủ rộng lớn mỹ lệ nhất thời chìm giữa bóng chiều tà tĩnh mịch. Lúc mặt trời vừa lặn, Yến Nhiễm lẻ loi trơ trọi bước về tiểu viện mình đang tạm thời cư trú. Vừa đẩy cánh cửa gỗ khép hờ, ngước đầu đã thấy ngay ánh nến lung linh tỏa sáng ngập gian phòng. Bóng lưng in trên vách tường đều không phải của Tiểu Thu hay Hạ Khô.
“Doanh Thu và Trịnh Trường Cát đã bình an ra khỏi thành rồi.”
Lý Tịch Trì ngồi cạnh bàn bát tiên ở gian ngoài. Trên mặt bàn đặt chiếc khay gỗ phủ lớp lụa vàng óng gồm một hộp đàn hương tinh xảo và bộ y bào bằng gấm thượng hạng màu thanh lam, ẩn hiện vẻ lộng lẫy thoát tục.
Y nhấc tay chỉ về phía bộ y bào: “Ngày mai chúng ta sẽ tiến cung. Đây là quần áo cùng kim quan ta đặc biệt chuẩn bị riêng cho ngươi. Thử mặc đi xem thế nào.”
“Không cần đâu.”
Dù mới thoáng lướt mắt qua, Yến Nhiễm cũng biết bộ quần áo kia tuyệt đối không tầm thường, thậm chí so với kiện trường bào xanh nhạt trước kia của Trầm Doanh Thu còn trân quý hơn. Nhưng việc nhỏ nhặt này chẳng thể khiến thâm tâm Yến Nhiễm thêm cao hứng. Giờ đây, lòng hắn ngập tràn cảm giác đau đớn thống khổ như vết thương mưng mủ hằn sâu mãi mãi, âm ỉ rướm máu.
Lý Tịch Trì bị hắn cự tuyệt cũng chuyển đề tài, lôi ra một cái bình gốm bọc kín nắp, tà tà ướm hỏi:
“Không muốn thử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-lai-ho-thuy-luc-nhu-lam/1871886/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.