Lý Tịch Trì quét mắt quan sát mọi khe hở, ngóc ngách trong phòng, sau đó trực tiếp hỏi: “Doanh Thu, sao ngươi lại ở đây?”
Trầm Doanh Thu nhíu nhíu mày kiếm che giấu giọt lệ quang cuối cùng, lãnh đạm đáp trả: “Không có việc gì cả. Tự dưng hôm nay thấy lòng buồn bực nên muốn cùng Yến Nhiễm trò chuyện đôi ba câu. Hiện giờ sắc trời đã tối, chắc ta phải đi về rồi.”
Vừa nói chân vừa bước nhanh ra phía cửa.
“Ngươi uống rượu?” Lý Tịch Trì với tay cản hắn lại, ánh mắt tràn ngập suy tư.
Đột nhiên Trầm Doanh Thu cười thành tiếng: “Ai nói ta không được phép uống rượu? Hôm nay tâm tình ta vô cùng tốt, thuận dịp gặp người quen cũ, cho nên tùy hứng uống vài chén mua vui?”
“Người quen cũ?” Lý Tịch Trì lập tức hỏi dồn : “Là người quen nào?”
Đứng bên kia, Trịnh Trường Cát ảm đạm buông thõng làn mi xuống. Song biểu tình Trầm Doanh Thu hoàn toàn trái ngược, hắn cười sằng sặc như bị phát cuồng, tựa hồ toàn bộ khúc mắc phát sinh trước kia chỉ đơn thuần là một câu chuyện tiếu lâm truyền kì. Hắn chưa bao giờ lớn mật đến như vậy, càn rỡ tới mức không thèm giữ nửa điểm tôn ti trật tự, ngửa cổ nhìn thẳng hai mắt Lý Tịch Trì:
“Nếu lòng ngươi thật sự yêu thích ta thì vì sao chả biết tí tẹo gì về quá khứ của ta thế? Ngươi không rõ kẻ nào đốt nhà ta, chẳng nhẽ cũng không rõ lí do vì sao ta phải nương nhờ tại phủ ngươi bấy lâu nay?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-lai-ho-thuy-luc-nhu-lam/1871868/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.