Chương trước
Chương sau
“Đừng lôi kéo ta vào!” Trầm Doanh Thu đột nhiên lớn tiếng gào thét: “Chuyện của các người chẳng dính líu gì đến ta!”

“Sao lại không liên quan…” thanh âm Trịnh Trường Cát nhỏ tới mức gần như không thể nghe thấy: “Đêm đó ca ca đã khẩn thiết yêu cầu được thay ta yêu ngươi. Khó mà tưởng tượng nổi cuối cùng hắn dám dẫn theo “người nọ” cùng đến… Ta không biết… Thật sự không biết…”

“Ngươi nói ngươi không biết ca ca ngươi đem thêm một quý nhân nữa đến chơi ta?”

Tựa như bị chọc trúng vết thương nhức nhối dưới đáy tim, Trầm Doanh Thu phẫn nộ cười mỉa mai, đôi môi xinh đẹp phun ra tràng từ ngữ độc ác nhất.

“A Ngọc không biết ngươi không phải Trịnh Trường Lâm, bất quá bản thân ngươi lại hiểu rõ ngươi không phải hắn! Đáng tiếc, đáng tiếc thay, ngươi biết thì có ích lợi gì chứ? Ngươi luôn cho rằng ta chỉ biết tranh giành háo thắng, thích chí khi nhìn ngươi khổ sở khó xử… Không sao, người ngươi thích đang ở đâu? Giờ Cơ Thân Ngọc ở nơi nào?”

Đang mải mê chất vấn, hắn đột xuất ho khan một trận kịch liệt đến mức phải đưa tay bấu chặt ngực đứng lên.

Trịnh Trường Cát vội vàng đi tới muốn dìu vai hắn nhưng bị Trầm Doanh Thu hung hăng đẩy lui.

“Tránh ra! Đừng ở chỗ này giả nhân giả nghĩa.” Hốc mắt hắn đỏ bừng chực khóc.

“Nhà của ta bị người kia đốt, ngươi không biết? Ta bị người kia coi như phạm nhân truy bắt, ngươi cũng không biết? Trịnh Trường Cát, tuy ta đối với ngươi đã không còn tưởng niệm, nhưng cho dù chỉ là một bằng hữu bình thường chăng nữa thiết nghĩ ngươi cũng đâu cần đối xử lạnh lùng như vậy!”

Đối mặt với lời chỉ trích lên án gay gắt kia là nét mặt trầm mặc đến nặng nề của Trịnh Trường Cát!

Rốt cục Trầm Doanh Thu đã níu lại được vài phần lý trí thanh tỉnh từ trong cơn say. Hắn chậm rãi nâng dậy thân thể run rẩy yếu ớt, làn mi đen dày tinh xảo cụp xuống, mơ hồ ẩn ẩn ánh lệ quang.

Lúc này ngoài cửa chợt vang vang từng trận tiếng bước chân dồn dập vồn vã.

“Chắc là Liên Vương gia.” Yến Nhiễm nhẹ giọng thở dài: “Tiếng bước chân của y luôn nặng nề như thế.”

Ba chữ “Liên vương gia” lọt vào tai làm Trầm Doanh Thu nhảy dựng cả mình, bao nhiêu men rượu còn sót lại đều bay biến bốc hơi hết sạch sành sanh.

Nghe độ lớn tiếng bước chân thì có vẻ đã đi tới dãy hành lang bên ngoài, ánh mắt đỏ bừng của Trầm Doanh Thu bỗng chốc chỉ còn vương tia ngỡ ngàng cùng bất lực. Tuy nhiên vào đúng thời khắc ánh mắt hắn chạm phải ánh mắt Trịnh Trường Cát thì thoáng cái nó đã khoác vẻ cường ngạnh sắc bén, mà giây phút cửa phòng bị Lý Tịch Trì đẩy ra, ánh mắt ấy vụt đổi trở lại thành ánh mắt tài tử lãnh đạm thường ngày.

Lý Tịch Trì mới nếm bữa chiều xong. Từ sau sự kiện của Yến Nhiễm, Lý Tịch Trì tạm thời bỏ trống, không dùng đến Mộng Bút Hiên và biến gian ngoài buồng ngủ thành thư phòng. Song tối nay, khi y vừa đặt chân lên đại môn đã nghe thấy tiếng ho khan kịch liệt xé gió truyền ra từ sương phòng Yến Nhiễm.

Có gì đó kì quái, đây không giống thanh âm Yến Nhiễm mà là giọng Trầm Doanh Thu!

Hàng lông mày Lý Tịch Trì cau có nhíu chặt, chẳng phải sau giờ ngọ Trầm Doanh Thu đã tới qua rồi ư? Tại sao bên trong lại phát ra tiếng động lớn như vậy? Y thấy khó hiểu, vội vàng bỏ rơi gã tiểu tư cầm đèn ***g phía sau mà chạy lên trước mở toang cánh cửa đương khép kín. Chứng kiến cảnh tượng lạ lùng trước mắt thật khiến tâm trí y lâm sâu vào làn sương mù mờ mịt.

Yến Nhiễm nửa nằm nửa ngồi trên giường, trước mặt đặt một cái bàn nhỏ, có vẻ như đang ăn dở dang. Trầm Doanh Thu đứng ngay bên giường, hốc mắt ửng hồng; còn xa xa nơi góc khuất là thân ảnh Trịnh Trường Cát, sắc mặt tái mét không hột máu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.