Sự thật sáng tỏ trước thiên hạ, cũng quan trọng không kém.
Dám bất chấp sự phản đối của thiên hạ mà đứng ra, đ.á.n.h trống Đăng Văn, cũng là điều đáng quý.
Rất nhiều lúc, người đang trong cảnh khốn đốn, cần chỉ là một tia sáng dẫn đường, một lá cờ tiên phong.
Nàng nghĩ, nàng không có lý do gì để không tin Cố Vinh.
Ừm, nàng cũng thật lòng cảm thấy, làm thiếp của Cố Vinh cũng không phải là không được.
“Vậy thì ngươi hãy chờ tin tốt của ta.” Cố Vinh mỉm cười.
Hướng Dung Nguyệt đang quay lưng lại với Cố Vinh, cũng nở nụ cười rạng rỡ như hoa.
Tiễn Hướng Dung Nguyệt đi xa dần, Cố Vinh khẽ khép nửa mi mắt, dùng ngón tay thon dài xoa nhẹ thái dương, lông mày khẽ nhíu lại, chậm rãi hỏi: “Thanh Đường, có phải ta đã bỏ quên chuyện gì quan trọng không?”
Cứ thấy có điều gì đó không đúng.
Lần trước cảm thấy không đúng là nàng đã quên không mời đại phu cho Cố Bình Trưng đang hôn mê.
Lần này thì sao…
Thanh Đường nghiêm trang nói: “Tiểu thư, người đã quên mất vị huynh trưởng to lớn của người ở ngoài cổng phủ rồi.”
Cố Vinh ngạc nhiên, mắt mở to, thần sắc bừng tỉnh.
Kiều Ngâm Chu…
Nàng đã quên mất Kiều Ngâm Chu đứng chắn trước mặt nàng…
Việc này…
Việc này chắc không thể trách nàng được chứ.
Chỉ có thể trách nàng bị Hướng Dung Nguyệt làm cho tâm thần mê muội.
Cố Vinh ho nhẹ một tiếng để che giấu: “Y còn ở đó không?”
Thanh Đường nghiêng đầu: “Nô tỳ ra ngoài xem thử?”
Cố Vinh: …
Kiều Ngâm Chu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053826/chuong-336.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.