Trong mắt Cố Vinh lộ ra ánh sáng tán thưởng, tựa như ánh nắng nhạt nhòa của tiết trời thu cao khí sảng ngoài cửa sổ.
Dựa vào tự học, mà có thể thành thạo Thổ Phồn, Nam Chiếu, Bắc Hồ ngữ.
Dùng tài năng trời phú để hình dung cũng không hề quá lời.
Người ta sống trên đời, cách sinh tồn khiến lòng người vui vẻ nhất, chính là dấn thân vào lĩnh vực mình giỏi giang và đầy nhiệt huyết, tùy ý tỏa sáng.
“Ngươi có thiên phú như vậy, lại ẩn mình trong nội trạch làm một quý thiếp không ra khỏi cổng lớn, không thấy đáng tiếc sao?”
Cuộc đời của thiếp thất chính là tòa thâm viện này.
Nếu không có sự đặc biệt cho phép của chủ mẫu, cả đời cũng không thể ngửi thấy mùi hoa cỏ xanh tươi ngoài tường viện, càng đừng nói đến việc giao thiệp với người ngoại bang.
Ánh mắt rực rỡ của Hướng Dung Nguyệt chợt mất đi chút sắc màu.
Một lát sau, nàng như tự an ủi khẽ nói: “Buông bỏ thì mới có được, phải buông bỏ trước. Chỉ có buông bỏ, mới có thể gặt hái.”
“Nếu không vào Trung Dũng Hầu phủ, cam tâm làm quý thiếp để có được sự che chở, thiếp sẽ tiếp tục trở thành thịt cá trên thớt của đồ tể, mặc cho tộc họ Hướng tùy ý cắt xẻ, hút lấy dưỡng chất, lợi dụng rồi vứt bỏ, một khi mất đi giá trị, sẽ bị vô tình ruồng rẫy.”
Cha c.h.ế.t, mẹ tái giá.
Trong tộc sao có người thật lòng yêu thương nàng.
Nàng phải làm tốt việc cắt đứt mọi ràng buộc trước, mới có thể đạt được điều mình muốn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053825/chuong-335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.