Sau khi nhìn rõ nội dung trên tờ tấu sớ, sự kinh hoàng như thủy triều trong lòng Vô Vi T.ử hóa thành nỗi tuyệt vọng và hận ý sâu sắc.
Tình hình gần đây của những tiểu đạo đồng được cho xuống núi, đều được ghi chép rõ ràng trong sách.
Không hề có một sơ suất nào.
Chỉ cần Trinh Long Đế hạ lệnh một tiếng, những tiểu đạo đồng đang vật lộn cầu sinh sẽ lập tức bị xử tử.
Có lẽ, Trinh Long Đế từ trước đến nay chưa từng nghĩ sẽ thả cho những người đó sống.
“Bệ hạ, bần đạo nguyện một cái c.h.ế.t, cầu xin Bệ hạ...”
Trinh Long Đế nhíu mày: “Ngươi sống mới có ích.”
“Đừng có nghĩ đến chuyện tìm cái c.h.ế.t, ngươi c.h.ế.t rồi, Trẫm cũng sẽ đưa các sư đệ của ngươi xuống dưới đó bầu bạn cùng ngươi.”
Vô Vi T.ử hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Phải, hắn c.h.ế.t thì vô dụng, Trinh Long Đế c.h.ế.t mới có ích.
“Vi thần khấu tạ Bệ hạ không kể hiềm khích cũ mà trọng dụng vi thần.” Vô Vi T.ử khấu đầu.
“Bệ hạ.”
Giọng nói the thé của Lý Phúc Thịnh gần như đồng thời vang lên: “Bệ hạ, Công chúa Điện hạ cầu kiến.”
Nghe vậy, Trinh Long Đế vô cùng bực bội.
Điều ngài hoài niệm và quyến luyến là Hoàng tỷ luôn đặt ngài lên hàng đầu, chứ không phải Vĩnh Chiêu Công chúa hiện tại lại đối đầu, cản trở ngài.
Vị Công chúa do chính ngài phong tặng, cuối cùng lại trở thành sự tồn tại kiềm chế ngài.
Trinh Long Đế cau chặt mày, ý từ chối đã rõ ràng.
Vĩnh Chiêu Công chúa lâu không được hồi đáp, liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053798/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.