Từng lời từng chữ lọt vào tai Trinh Long Đế, đều là sự oán giận với giọng điệu mỉa mai.
Ngón tay Trinh Long Đế khẽ đặt trên tay vịn, thỉnh thoảng gõ nhẹ, phát ra tiếng động yếu ớt và trầm đục, nhưng lại giống như tiếng trống thúc, khiến người ta cảm thấy áp lực, gần như nghẹt thở.
“Ăn một miếng, dài một trí.”
“Có tiến bộ đấy.”
Vô Vi Tử: “Bệ hạ quá khen.”
“Bần đạo xin mạo muội hỏi một câu, Bệ hạ triệu bần đạo vào cung có điều gì căn dặn.”
Trinh Long Đế ho nhẹ vài tiếng, nhấp một ngụm trà thuốc, ra vẻ lơ đãng nói: “Gần đây, Lệ Quý phi bị ác mộng quấy nhiễu, nửa đêm giật mình tỉnh giấc, Trẫm vô cùng lo lắng.”
Vô Vi Tử: Lời lẽ này, có khác gì câu “Ta có một người bạn” đâu? Vô Vi T.ử khẽ ngước mắt lên, lén lút liếc nhìn Trinh Long Đế, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu xuống.
Sắc mặt Trinh Long Đế trắng bệch như giấy, dưới mắt quầng thâm xanh đen, tròng trắng mắt đục ngầu và vàng vọt, rõ ràng là một bộ dạng bệnh tật tâm tỳ lưỡng hư, can hỏa nhiễu tâm.
Kẻ thực sự không ngủ được là ai, Vô Vi T.ử hiểu rõ trong lòng.
Giọng Trinh Long Đế từ phía trên tiếp tục truyền đến: “Lệ Quý phi nói, trong ác mộng đầu tiên xuất hiện người không mặt, sau đó, khuôn mặt đó bắt đầu nhúc nhích, biến thành từng khuôn mặt của cố nhân đã qua đời.”
“Giấc mộng này, giải thích thế nào?” Thân thể Trinh Long Đế vô thức nghiêng về phía trước, hỏi thẳng thừng.
Vô Vi T.ử mím môi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053797/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.