Mặc dù giọng điệu Tạ Chước bình tĩnh, nhưng Thanh Ngọc Công chúa vẫn nhạy bén nhận ra sự hung hãn khó lòng xem nhẹ trong đó.
Tạ Tiểu Hầu gia bất mãn với cách làm chậm rãi của nàng, thậm chí còn đang nghi ngờ sự thành tâm trong việc nàng và Cố Vinh kết minh.
Thanh Ngọc Công chúa thầm nghĩ: Nàng nên nói thế nào đây, nàng không phải thoái thác qua loa, mà là muốn Bùi Tự Khanh c.h.ế.t một cách hợp tình hợp lý.
Dẫu sao, Vĩnh Ninh Hầu phủ, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo. Nếu không tiêu hao hết tấm lòng từ phụ của Vĩnh Ninh Hầu đối với Bùi Tự Khanh, khó tránh khỏi sẽ phát sinh những biến cố không cần thiết.
Thế nhưng, Diêm Vương gia không thu mạng Bùi Tự Khanh, hắn lại tự tìm đến cái c.h.ế.t, sống chán rồi tự đ.â.m đầu vào trước mặt Tạ Tiểu Hầu gia.
Sự việc đã đến nước này, không cho phép nàng chần chừ thêm nữa.
Thanh Ngọc Công chúa liếc nhìn Bùi Tự Khanh gân tay đứt lìa, khóe miệng rỉ máu, lập tức hạ quyết tâm, cúi đầu khẽ khàng thỉnh cầu: “Không biết có thể mượn chủy thủ của Tiểu Hầu gia dùng một chút được không?”
Ánh mắt Tạ Chước rơi xuống trâm cài tóc của Thanh Ngọc Công chúa, tâm tư biến hóa khôn lường.
So với Huệ Tần, người vừa co rúm trong vỏ rùa hèn yếu nhút nhát, vừa ảo tưởng muốn bắt cá hai tay, Thanh Ngọc Công chúa có dũng khí và dã tâm hơn. Nếu có thể hoàn toàn lôi kéo được, chắc chắn sẽ là cánh tay đắc lực tuyệt vời cho Cố Vinh.
Dù là Công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053785/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.