Ngón tay Tạ Chước chậm rãi xoa chuỗi hạt trầm hương khảm hạt vàng trên cổ tay, hàng mi dài rủ xuống, che giấu cảm xúc, khó phân biệt hỉ nộ.
Bùi Tự Khanh thấy Tạ Chước không lên tiếng ngắt lời, dũng khí đột nhiên tăng lên, mạnh dạn nói một hơi: “Ta không lừa Tiểu Hầu gia.”
“Ta và nàng ấy tâm đầu ý hợp, kết tóc phu thê.”
Bùi Tự Khanh rốt cuộc không đủ can đảm để tuyên bố luận điệu hoang đường về kiếp trước kiếp này, chỉ dám cắt gọt bớt đi, cân nhắc kỹ lưỡng nói những điều có thể nói.
“Những bài thơ văn gửi gắm tình ý của ta, cũng là viết cho nàng ấy.”
“Ta không chỉ biết nốt ruồi ở eo nàng ấy, mà còn biết các loại sở thích, kiêng kỵ của nàng ấy, là nàng ấy tự miệng nói cho ta biết.”
“Ta xuất thân thấp kém và gia cảnh nghèo khó, hôm đó nàng ấy đã hẹn ta, gạo đã nấu thành cơm, ép Nhữ Dương Bá buộc phải gả nàng ấy cho ta.”
“Ai ngờ, ngay lúc gần thành công, nàng ấy lại đổi ý.”
“Giờ nghĩ lại, nàng ta đã bám được lên cành cao là Tiểu Hầu gia đây, liền không mảy may nhớ chút tình cũ nào, dứt khoát vứt bỏ ta.”
Chẳng hiểu vì sao, Bùi Tự Khanh đột nhiên nhớ lại những lời Cố Vinh đã nói khi hắn hỏi nàng đời này cam tâm gửi gắm thân mình cho ai để giải độc.
Cố Vinh nói, đã gặp được vị Bồ Tát thuần lương. Bồ Tát thương xót, cứu nàng khỏi vết xe đổ, ban cho nàng ánh đèn sáng trong phòng tối.
Tạ Tiểu Hầu gia chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053784/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.