Cố Phù Hi nhẹ nhàng mím đôi môi khô nứt, giọng nói run rẩy tiếp tục: “Mà lại không phải tự vấn, tự hành hạ, tự chất vấn bản thân, rằng liệu mình có chỗ nào chưa đủ tốt không, liệu mình có chỗ nào thua kém người khác không, liệu mình có cố gắng thêm chút nữa, ngoan ngoãn thêm chút nữa, là có thể giành được sự vui vẻ và yêu thương của hắn không.”
“Cứ tìm mọi cách lấy lòng, chịu đựng sự uất ức cầu toàn, cha hiền con thảo, vẹn cả đôi đường, mới phải lẽ chứ.”
Trong khoảnh khắc này, sự bình thản trên người Cố Phù Hi, giống như bong bóng bị chọc thủng, hơi nước rơi xuống tạo thành từng gợn sóng lăn tăn.
Cố Vinh rủ mắt, ánh nhìn phức tạp đ.á.n.h giá Cố Phù Hi.
Nàng đối với Đào di nương, là sự hận thù thuần túy.
Đối với Cố Bình Trưng, là vừa oán vừa hận.
Đối với Cố Phù Hi, lại phức tạp khó nói hơn nhiều.
Nhớ lần trước nàng đến thăm Cố Phù Hi, Cố Phù Hi đã dùng lời lẽ gay gắt chất vấn nàng, giận dữ mắng nhiếc nàng, oán trách nàng, tuyên bố rằng tất cả mọi chuyện đều là lỗi lầm của nàng.
Một gia đình hoàn chỉnh, vì ngươi mà chim bay thú tán mỗi người một ngả.
Lần này, giọng điệu đã bớt đi sự oán hận có lý lẽ, thêm vào sự mờ mịt và nghi hoặc của người đang đứng giữa màn sương mù dày đặc.
Cố Vinh có chút không rõ cảm xúc của mình, suy tư một lát rồi cố ý hỏi: “Ngươi đã giành được sự yêu thương và cha hiền con thảo mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053768/chuong-278.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.