Bánh đậu xanh hay bánh bạc hà? Theo lời Cố Vinh, Tạ Chước cũng nhớ lại những lời đồn đại về Khúc Quan Hải, hiếm hoi rơi vào im lặng, nhất thời không biết nên đáp lời thế nào.
Tuy nhiên, cá nhân hắn cho rằng, so với những lời đồn đó, Khúc Quan Hải, người từng lóe sáng ngắn ngủi dưới ngòi bút của sử sách lịch sử, càng thêm huyền thoại.
Thuở thiếu thời, y đã có trí nhớ siêu phàm, bụng đầy thi thư, tài danh khắp thiên hạ, phong thái thư sinh hào hoa phóng khoáng, văn nhân Đại Càn đều lấy việc được y tặng thơ làm vinh dự.
Không hiểu vì sao, y bỗng nhiên ngộ đạo, quyết chí cạo đầu xuất gia, những kinh văn khó hiểu, khô khan, đối với Khúc Quan Hải mà nói, lại dễ như cá gặp nước, tùy tâm ngâm vịnh, mỗi lần khai đàn giảng kinh, bên dưới luôn chật kín chỗ ngồi.
Đến tuổi tam thập nhi lập (ba mươi tuổi),y chán ghét những tháng ngày thanh tịnh ngồi thiền, giảng kinh luận đạo, cởi bỏ áo cà sa, khoác lên mình gấm vóc, lặng lẽ bước vào phủ của Đại Điện hạ đang được sủng ái lúc bấy giờ, trở thành mưu sĩ ẩn mình sau bức màn.
Danh tiếng Khúc Quan Hải đã tỏa sáng ở nước Đại Càn gần hai mươi năm.
Sự tích của y, thậm chí đã để lại một nét vẽ đậm màu trong sử sách.
Tuy nhiên, do Mẫn Quận Công làm phản thất bại và tự sát, Tiên Hoàng căm ghét Khúc Quan Hải tận xương tủy, sử quan đành phải gạch bỏ và tiêu hủy tất cả những lời ca ngợi.
Những gì còn lại, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053767/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.