“Được Hầu phu nhân thịnh tình mời, vãn bối đương nhiên vui vẻ nhận lời.” Cố Vinh hơi suy nghĩ, nhận lấy thiệp mời, trên mày nở nụ cười, ôn tồn nói.
Cảnh náo nhiệt của Bùi Tự Khanh, xem một lần là mất đi một lần, mỗi lần đều là sự kiện giới hạn.
Rời khỏi Vĩnh Ninh Hầu phủ, Cố Vinh thu lại nụ cười trên mặt.
Với tính cách của Tạ Chước, y dù thế nào cũng sẽ tìm nàng nói chuyện.
Nàng chợt thấy có vài phần bất an của cảm giác càng gần nhà càng sợ.
Tựa nghiêng trên thành xe ngựa, hơi nhắm mắt lại, suy nghĩ dần buông lỏng.
Đừng hoảng, đừng hoảng.
Nàng đâu phải là tù nhân đang chờ phán quyết.
Suy nghĩ của Tạ Chước sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch sau khi nàng trọng sinh.
Nàng là Cố Vinh.
Không phải là cây tơ hồng (tầm gửi) của Tạ Chước.
Cảm nhận được vẻ muốn nói lại thôi của Thanh Đường, Cố Vinh thầm thở dài trong lòng, liếc mắt nhìn sang, khẽ nói: “Thanh Đường, như muội thấy đấy.”
“Ta và Bùi Tự Khanh đã có cùng một giấc mộng.”
“Trang Chu mộng bướm, phù sinh như mộng, ai mà nói rõ được.”
Thanh Đường hừ lạnh: “Tên đê tiện đó sao xứng đáng có cùng một giấc mộng với tiểu thư.”
“Dù là giấc mộng, tiểu thư cũng không phải là thứ mà tên đê tiện đó có thể mơ tưởng.”
Thanh Đường ngấm ngầm oán hận, ra tay vẫn còn nhẹ quá.
Đã thấy kẻ tự cho là đúng đến mức điên khùng, chưa thấy ai điên đến mức như Bùi Tự Khanh.
Chỉ vì một giấc mộng, mà dám làm càn trước mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053663/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.