Thần sắc làm bộ làm tịch của Cố Vinh dần tan vỡ, đôi môi son khẽ mở: “Chuyện này...”
Nên nói thế nào cho phải đây.
Trong lòng xoay chuyển, Cố Vinh cảm thấy giải thích quá lôi thôi, dứt khoát đưa mắt ra hiệu cho Thanh Đào.
Thanh Đào hiểu ý, bước tới cởi trói cái bao tải.
Một khuôn mặt bầm tím sưng đỏ, đầy m.á.u hiện ra trước mắt Vĩnh Ninh Hầu phu nhân.
Vĩnh Ninh Hầu phu nhân hơi cúi người về phía trước, nheo mắt lại, không chắc chắn hỏi: “Đây là Bùi Tự Khanh?”
Dư Thời của bà, đâu có gầy gò xấu xí như thế này.
Cố Vinh cấu chặt lòng bàn tay, đáng thương nhưng vẫn giữ lễ độ nói: “Chính là đại công t.ử quý phủ.”
“Hầu phu nhân, đại công t.ử quý phủ phải chăng mắc phải chứng thần trí mơ hồ, nếu không thì tại sao lại vô căn cứ mà hủy hoại thanh danh của vãn bối, cứ khăng khăng nhận nhầm vãn bối là phu nhân trong mộng của hắn, thậm chí còn bất chấp lễ nghi đòi tiếp nối tiền duyên không có thật với vãn bối?”
“Kính mong Hầu phu nhân minh xét, vãn bối và đại công t.ử quý phủ kỳ thực không hề qua lại nhiều, lại vô cớ chịu sự sỉ nhục này, thực khó lòng chịu đựng.”
“Quả thật, Nhữ Dương Bá phủ đã không còn vẻ huy hoàng như xưa, vãn bối cũng chỉ là một nữ t.ử dân thường, nhưng vãn bối tuyệt đối không phải loại người vô liêm sỉ, mặc cho người ta khinh nhờn.”
“Vãn bối hổ thẹn đến cực độ, thanh bạch nữ t.ử quan trọng đến nhường nào!”
“Nếu có một lời đồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053662/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.