Tuyệt đối không được học theo Bá gia vô năng cuồng nộ, hễ tức giận là đập phá đồ đạc.
Vừa hung tợn lại vừa lãng phí!
"Tiểu thư, nô tỳ đổi cho người bộ hoa rủ hải đường kia nhé?" Thanh Đường dò hỏi.
"Không uống nữa." Cố Vinh hậm hực nói.
"Ngủ thôi!"
Hễ nhắc đến hoa rủ hải đường, liền không thể kiềm chế được mà nhớ đến cảnh tượng sống động, quyến rũ và việc nàng tự chui vào lòng người ở Phật Ninh Tự.
Đặc biệt là khi nàng đoán rằng vị Nam Bồ Tát kia có thể là Kiều Ngâm Chu, cảm giác xấu hổ giống như sóng biển cuồn cuộn không dứt, khiến nàng gần như không thở nổi.
Mức độ xấu hổ khi mất mặt trước người lạ và mất mặt trước người quen biết là khác biệt một trời một vực.
Nhìn vẻ ngoài ngây ngô, hiếm khi để lộ cảm xúc của Cố Vinh, đáy mắt Thanh Đường nhuốm một tầng ý cười.
Tiểu thư nhà nàng cũng chỉ vừa mới cập kê thôi mà.
"Nô tỳ xin thắp hương an thần cho tiểu thư."
Cố Vinh ủ rũ gật đầu, rồi lại nói: "Đưa cho Tiểu Ninh đại phu ở Trúc Uy Uyên một ấm trà thật đậm, loại uống vào có thể khiến người ta tỉnh táo suốt đêm đó."
Thanh Đường mím môi, có chút do dự: "Làm vậy không hay lắm chăng?"
Đâu có ai lại đi tặng trà đậm cho khách vào giữa đêm khuya.
Khẳng định rồi, là Tiểu Ninh đại phu khiến tiểu thư phiền muộn, bực bội.
"Chỗ nào không hay." Cố Vinh khẽ hừ một tiếng, ngữ khí quái gở: "Rất hay là đằng khác!"
"Từ Thái y đã gửi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053564/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.