Cơn gió dài ngoài đình viện thổi qua, nhẹ nhàng lùa vào trong phòng, khiến rèm châu và màn lụa khẽ rung rinh, phát ra tiếng sột soạt.
Cố Vinh nghiêng đầu mỉm cười, dung nhan rạng rỡ như đóa hoa hải đường nở rộ sau núi Phật Ninh Tự.
Từng lọn tóc mai rủ xuống bên thái dương nàng khẽ lay động.
Thấy Cố Vinh như vậy, không biết vì sao, trong lòng Tạ Chước chợt dấy lên một vài ý nghĩ khó nói thành lời.
Nghìn đầu vạn mối, khi thốt ra miệng lại chỉ còn một câu: "Đại cô nương sinh ra đã cao quý, nên biết quý trọng bản thân."
Cố Vinh nhẹ nhõm thở phào một hơi, âm cuối hân hoan: "Ta cứ tưởng Tiểu Ninh đại phu thích tĩnh không thích phiền nhiễu, căm ghét chuyện gà bay ch.ó sủa tranh đấu trong Bá phủ."
"Không phải thì tốt."
Tạ Chước thu dọn hộp thuốc, nhẹ nhàng đóng nắp, rủ mắt nhìn qua: "Cố Đại cô nương, sinh mạng trọng yếu, đáng giá ngàn vàng, vì người mà từ bỏ sinh mệnh là điều không đáng. Bất cứ tình huống nào hay bất cứ ai, cũng không đáng để Đại cô nương tổn thương hay từ bỏ sinh mệnh của mình."
Cố Vinh ngước mắt, bốn mắt nhìn nhau.
Nàng bỗng cảm thấy mày mắt Tạ Chước bị ánh tà dương và ánh nến nhuộm một màu vàng nhạt đầy từ bi, thực sự có chút ảo giác kỳ lạ về sự bi thiên mẫn nhân.
Khoảnh khắc này, Tạ Chước dường như là pho tượng Phật bạch ngọc mà nàng cung phụng trong Phật đường nhỏ, ngày đêm nhận hương khói của nàng, lắng nghe lời nàng cầu nguyện, chỉ để bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053563/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.