Nhìn xa, núi xanh sừng sững bất động; nhìn gần, tùng trúc lay động không ngừng.
Tạ Chước là núi, cũng là tùng trúc.
Yến Tầm lén lút liếc nhìn Tạ Chước với thần sắc thanh lãnh, ánh mắt kiên định.
Khuyên không nổi, khuyên không nổi.
Người tụng kinh đả tọa đều cố chấp.
Nhớ đến hai vò rượu bị Thừa Thăng xách đi mất dạng, Yến Tầm cũng không buồn nghĩ nhiều, chắp tay cáo lui.
Trước khi cánh cửa phòng khép lại, tầm mắt hắn lưu luyến liếc qua vò rượu cuối cùng trên giá gỗ.
Thư phòng tĩnh lặng không tiếng động.
Tạ Chước chậm rãi bước đến trước cửa sổ, thầm nghĩ ánh trăng đêm nay thật đẹp.
Nhữ Dương Bá phủ.
Trung Dũng Hầu phủ.
Cách một bức tường, từng con phố, cả hai đang nhìn cùng một vầng trăng.
Ừm, ánh trăng quả thực rất đẹp.
Vầng trăng sáng dần ẩn mình, một vầng hồng nhật vượt qua đỉnh núi, treo cao trên bầu trời.
Một ngày mới, đã bắt đầu.
Cố Vinh dùng xong bữa sáng với Cố Tri, liền quang minh chính đại dẫn Thanh Đường ra khỏi phủ.
Sau khi thong thả dạo qua vài cửa hàng trang sức, tiệm quần áo may sẵn, nàng thuê một cỗ xe ngựa đi vòng vài đoạn đường, rồi lập tức đi về Khúc Minh Hồ ngoại ô thành.
Khúc Minh Hồ vào ban ngày, không phồn hoa ồn ào như ban đêm.
Không có tiếng trống tiêu động lòng người, không có mỹ nhân múa hát, không có hoa thuyền tranh đấu. Yên tĩnh như trường phố phía tây Thượng Kinh, nơi các quan to quý nhân tụ họp.
Dường như thời khắc đêm khuya đã hút cạn hết sinh khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053535/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.