Cố Vinh hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt nhìn thẳng vào Yến Tầm.
Cả người Yến Tầm cứng đờ.
“Bên ngoài đồn rằng, đại cô nương Nhữ Dương Bá phủ dùng gậy đ.á.n.h c.h.ế.t nô bộc, phóng hỏa đốt từ đường, bất hiếu không phục tùng, những tin tức này là thật hay giả?”
Cố Vinh khẽ cười, nhẹ giọng nói: “Là thật.”
“Trong thời gian ngắn như vậy, ngươi có thể điều tra rõ Thẩm Hòa Chính vẻ ngoài vàng ngọc bên trong mục nát, vậy thì việc điều tra chuyện Bá phủ hẳn cũng dễ như trở bàn tay.”
“Khi ngươi lẻn vào Vọng Thư Viện, chẳng lẽ không nhận thấy những đóa hoa trong bồn hoa Vọng Thư Viện nở rộ nhất sao?”
“Ngươi vẫn chưa trả lời ta, Công t.ử nhà ngươi có phải là ngưỡng mộ ta không?”
Yến Tầm mím môi, thành thật đáp: “Không rõ.”
“Nếu ta đêm nay đến đây để tống tiền, nàng sẽ làm gì?”
Cố Vinh cười, không trả lời.
Nàng sống lại một kiếp, có thù báo thù, có ân báo ân.
Cố Vinh nhẹ nhàng rút ra một xấp ngân phiếu từ chiếc hộp gỗ bên cạnh, đưa về phía Yến Tầm, giọng điệu ôn hòa: “Đoạn thời gian này, ta suy đi nghĩ lại, vạn kim đã tặng, dường như khó thể bày tỏ hết được lòng cảm kích đối với ân cứu mạng của lệnh công tử. Bởi vậy, ta muốn thêm chút vật mọn nữa, ngươi thấy sao?”
“Ngoài ra, mong ngươi có thể thay mặt chuyển lời kết giao hữu hảo của ta.”
Yến Tầm nghe hiểu được hàm ý chưa nói hết của Cố Vinh: “Công t.ử nhà ta không phải là hạng vô sỉ lấy ân báo đáp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053534/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.