Phòng hẻo lánh.
Nhữ Dương Bá khẽ ngửi mùi m.á.u tanh thoang thoảng trong không khí, nhíu mày.
“Lan Chỉ, ta bị Bệ hạ bãi miễn tất cả chức vụ, còn bị lệnh đóng cửa tự kiểm điểm ba tháng.”
Nhữ Dương Bá quỳ trên bồ đoàn, mắt hơi rủ xuống, mí mắt che khuất tầm nhìn, vô cùng suy sụp.
Đào thị kinh ngạc.
Trong khoảnh khắc đó, vẻ mặt hiền thục ôn nhu của nàng ta như một bức bích họa đã ngả vàng theo năm tháng, từng mảng hoen ố nứt nẻ rồi bong tróc.
Tâm tư nàng ta chuyển động, lập tức thu lại vẻ kinh ngạc.
“Bá gia cùng lắm chỉ là thất trách nể sợ vợ, cớ gì Bệ hạ lại nổi giận đến thế?”
Đào thị cố nén cơn đau ở lưng và mông, đưa tay lên, dùng đầu ngón tay day nhẹ hai bên thái dương của Nhữ Dương Bá, dịu dàng xoa bóp như gió xuân mưa bụi, xoa dịu sự thất vọng và bực bội của y.
Nhữ Dương Bá không mở mắt, chỉ như thường lệ vỗ vỗ mu bàn tay Đào thị: “Thức ăn ban thưởng đêm giao thừa năm ngoái.”
Trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, ngón tay Đào thị cứng đờ, chiếc vòng tay vàng chạm khắc không cẩn thận vướng vào tóc Nhữ Dương Bá.
Nhữ Dương Bá đau, cau mày càng lúc càng chặt.
“Bá gia, là thiếp thân sơ suất, thiếp một lòng muốn san sẻ nỗi lo với Bá gia, lại không nhìn ra sơ hở trong lời đề nghị của Đại tiểu thư.”
Đào thị vừa gỡ sợi tóc vướng vào vòng tay, vừa giải thích với vẻ đầy áy náy.
Ngay sau đó, nàng ta dứt khoát tháo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053521/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.