Môi Nhữ Dương Bá mấp máy, ánh mắt dò xét, dường như muốn phân biệt thật giả.
Nhưng y không thể phân biệt được.
Y chỉ có thể thấy một Cố Vinh đang phẫn nộ và thất vọng.
Nhìn gương mặt Cố Vinh giống hệt người vợ cả đã khuất, Nhữ Dương Bá chợt nhận ra mình thật hèn hạ vô liêm sỉ, tự cảm thấy hổ thẹn.
Y hổ thẹn với Vinh thị.
Nhữ Dương Bá chạy trốn trong sự bối rối.
Cố Vinh cười lạnh một tiếng, cúi đầu nhìn chiếc roi ngựa nằm ngang trên ngưỡng cửa, nụ cười càng lúc càng thê lương.
Phụ thân của nàng a, kẻ bắt nạt người yếu lại còn chột dạ làm càn.
Kiếp trước, nàng niệm tình phụ tử, hết lần này đến lần khác nhẫn nhịn, chĩa tất cả mũi dùi về phía Đào thị, quả thực là ngu xuẩn vô cùng!
Chiếc roi ngựa này, đã từng không chỉ một lần giáng xuống lưng nàng.
Hóa ra, nó không đáng sợ như nàng từng tưởng.
“Thanh Đường, mang kéo tới.”
Cố Vinh tĩnh lặng ngồi trên ngưỡng cửa, tựa vào khung cửa, vừa cười vừa rơi lệ cắt đứt chiếc roi ngựa thành từng đoạn, từng đoạn, trông giống hệt những con giun đất trườn bò sau cơn mưa.
Vẫn còn chướng mắt lắm.
Cây nến rơi xuống đất, ngọn lửa chập chờn, thiêu rụi sạch sẽ.
Trải qua chuyện này, bất luận là Đào thị hay Nhữ Dương Bá, đều không thể ngồi yên được nữa.
Đào thị tuyệt đối không muốn thấy nàng tiếp tục gây sóng gió ở Nhữ Dương Bá phủ.
Còn Nhữ Dương Bá, người vừa bị bãi miễn chức vụ, kẻ có công lao ngàn ngày đốt trong một giờ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053520/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.