Nhữ Dương Bá chần chừ.
Nhưng tình ý cũ không thể giả dối.
“Nàng ấy dù sao cũng không còn trẻ nữa.”
Ánh trăng tràn qua tường vách, ánh sáng trong vắt, chiếu lên người Nhữ Dương Bá, lại có một cảm giác kỳ lạ về vợ chồng cùng nhau vượt qua mưa gió, hoạn nạn có nhau.
Cố Vinh khinh thường hừ lạnh.
“Phụ thân, Phù Hi muội muội hiếu thuận tỉ mỉ, thay vì để muội ấy lo lắng không yên, trằn trọc khó ngủ trong Thanh Thư Viện, chi bằng giữ muội ấy lại Từ đường tận tâm hầu hạ Đào di nương.”
“Có Phù Hi muội muội ở đây, Phụ thân cũng có thể yên tâm rồi.”
“À, Phụ thân đã vào cung chưa?”
Cố Vinh nhìn trời, còn chút thời gian trước khi cửa cung đóng lại.
Nhữ Dương Bá nhíu mày: “Chuyện đã được xử lý ổn thỏa, cho dù ngày mai có Ngự sử nhảy ra hặc tấu, cũng không đáng lo ngại.”
“Xét cho cùng đây là việc riêng, nào có bề tôi nào lại dùng việc riêng chủ động quấy rầy Bệ hạ.”
“Phụ thân, sống ở Kinh thành, dưới chân Thiên tử, mọi biến động đều khó thoát khỏi Thánh thính.” Cố Vinh khẽ hạ Phượng nhãn, thâm trầm nói: “Trinh Long Đế khi đăng cơ đã cáo dụ thiên hạ, Đại Càn muốn dân chúng an lạc, trước hết phải coi trọng phong tục; coi trọng phong tục, không gì hơn việc đề cao tiết kiệm.”
“Bài trừ xa hoa, đề cao giản dị, là quốc sách, không phải việc riêng.”
“Nữ nhi đã nói hết lời.”
Nhữ Dương Bá như được rót nước cam lồ vào đầu, lập tức cảm thấy một luồng hàn khí dâng lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053517/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.