Nhữ Dương Bá nghẹn lời: “Vậy thì đ.á.n.h hai mươi trượng để cảnh cáo, phạt quỳ Từ đường sám hối.”
“Cố Vinh, đêm đã khuya, ngươi đừng ở An Khang Viện lâu nữa.”
Cố Vinh gật đầu: “Phụ thân đi thong thả.”
Nhữ Dương Bá vừa đi, Tiểu Nguyễn thị ngước mắt nhìn Cố Vinh.
“Ngươi trông rất giống mẹ ngươi.”
Giọng Tiểu Nguyễn thị rất nhẹ, như hạt sương trên cành liễu.
Chỉ cần ánh dương hiện ra, hạt sương sẽ biến mất không dấu vết.
Cố Vinh khẽ vuốt mặt, chống tay ngồi thẳng: “Lão phu nhân và người trong bức họa của mẫu thân rất khác biệt.”
Trong di vật của mẫu thân, có một bức họa của Tiểu Nguyễn thị.
Khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, lông mày đẹp như núi xuân không vẽ mà xanh, đôi mắt như nước thu dường như khóc mà không khóc, môi anh đào đỏ mọng muốn nói lại thôi.
Năm tháng trôi qua, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay ấy đã chằng chịt nếp nhăn li ti.
Đôi lông mày không vẽ mà xanh chỉ còn lại lưa thưa vài sợi.
Đôi mắt chứa chan tình ý dường như khóc mà không khóc, giờ hõm sâu, tê liệt không còn sinh khí.
Đây không chỉ là dấu vết của thời gian, mà còn là sự tàn phá của trải nghiệm.
Cả đời Tiểu Nguyễn thị, giống như một cành hoa bị bẻ gãy.
Di chuyển từ lọ hoa này sang lọ hoa khác, càng di chuyển càng khô héo.
“Vì sao lại đề nghị đưa lão thân về phủ?” Tiểu Nguyễn thị thẳng thắn hỏi.
Cố Vinh nghiêng đầu: “Người là Lão phu nhân của Nhữ Dương Bá phủ.”
Tiểu Nguyễn thị nhìn thẳng vào Cố Vinh: “Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-hoa-chieu-chuoc/5053516/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.