Cuối tuần. Đường Chu lại đi tới nơi ở của Thi Từ lần nữa. Hẹn trước là mười giờ. Thi Hải bắt tàu điện ngầm từ trong nhà tới đây, cần hơn một giờ. Đường Chu từ ký túc xá đi tới nơi này của Thi Từ cũng phải xấp xỉ 20 phút. Thời điểm cô đến Thi Hải còn chưa tới. Cô mang đôi dép lê trắng hồng lần trước vào, ngồi trên sô pha trong phòng khách củaThi Từ. Ghế sô pha phi thường rộng, phi thường mềm, xanh xám sắc. Có thể là làm riêng. Thi Từ đang ở nhà bếp gọt hoa quả, kêu cô tùy tiện tham quan, nhưng mà Đường Chu vẫn là quy củ ngồi xuống, bàn trà hình tròn phía trước đặt một cốc nước quýt mát ngâm với chanh dây. Cô bưng lên uống một ngụm, yên lặng ở trong phòng khách lướt nhanh một vòng, bị bể cá lớn kia hấp dẫn ánh mắt. Bể kính trong suốt như phát sáng, bên trong là hòn non bộ, cây xanh, cá lớn màu bạc, hình thể tinh tế, hiện ra ánh sáng như trân châu trắng. Còn có một nhóm cá nhỏ khác có phần đuôi mang chút màu vàng cam, hoặc chút màu xanh lam, màu tím. Một rừng mưa nhiệt đới mini. Mộng ảo, hoa lệ. Trên vách kính hiện ra hình ảnh Đường Chu đang cong khóe môi lên, mới phát hiện không biết khi nào thì mình đã đi đến bể cá trước mặt. "Thích không?" Tiếng nói ngậm lấy ý cười truyền đến. "Ừm..." Đường Chu đứng thẳng, xoay người, "Rất đẹp." Thi Từ thả đĩa trái cây xuống, "Lại đây ăn hoa quả đi." Trong đĩa trái cây có những miếng dưa hấu cắt thành múi, dưa Hami, xoài. Còn có mấy quả cà chua nhỏ đáng yêu màu đỏ hồng. Đường Chu lại quy củ ngồi xuống. Trong phòng Thi Từ có rất nhiều cây xanh. Bên cạnh ghế sô pha có một cây bonsai phượng vĩ rất cao, ở cửa phòng ăn thì có trúc lưng rùa. Bàn trà cũng có một giỏ hoa khô nhỏ. Đường Chu nghiêng mặt sang một bên, rốt cục ở chỗ sâu của phòng khách thấy được bó hoa quen thuộc kia trên kệ sách. Thứ hai là hoa bách hợp màu trắng cùng tú cầu màu tím hồng. Thứ tư là hoa hồng trắng cùng hoa cát cánh xanh nhạt. Thứ sáu là hoa hướng dương, hoa hồng phấn và hoa cúc non. Cách hai ngày cô sẽ ở trước cửa Thi Từ thả một bó hoa nhỏ. Mỗi bó hoa đều là do tự cô chọn, không phải chỉ là hoa chọn đại, ngoại trừ hoa chủ thể, cô sẽ phối hợp thêm một hai cành mãn thiên tinh, lá liễu xanh, cây oải hương để vẽ rồng điểm mắt đẹp hơn. Bó hoa hôm thứ sáu kia ở trên bàn đọc sách của Thi Từ, được ánh nắng chiếu lên, khóe môi Đường Chu hơi đọng ý cười, bốc một quả cà chua nhỏ lên ngậm trong miệng. Ánh mắt Thi Từ lóe lên, ánh mắt xẹt qua người cô, liếc nhìn bó hoa kia một cái, ánh mắt rơi lại trên người cô, ý cười càng thêm sáng rỡ. Quả nhiên. Thắc mắc đã được tháo gỡ. Hai người yên lặng ăn hoa quả một lúc, trong lúc đó cũng nói một vài câu. Thời gian chậm rãi đến mười giờ. "Thằng nhóc này chắc là ngủ quên." Thi Từ lắc đầu một cái. "Có phải cậu ấy không quá thích học bổ túc hay không?" Đường Chu hỏi. Thi Từ nhớ lại lúc cúp điện thoại, đặc biệt là sau khi nói với hắn nàngcũng sẽ ở đó, hắn tức giận đến nói lắp." Không có đâu, nó rất tình nguyện, chỉ là nó cũng thích ngủ muộn." Thi Từ cười nói. "Ừm." Đường Chu tin là thật, lại ăn một quả cà chua nhỏ. Dưa hấu bên trong đĩa trái cây không được động tới, xoài với dưa Hami cũng không ăn miếng nào, cô lại ăn hết mấy viên cà chua. Thi Từ ngồi ở một bên ghế salông bên cạnh cô, nhưng lại nhìn hết nhất cử nhất động của cô. Áo thun trắng đơn giản, cùng quần đùi da bò. Chiều cao của cô cũng không cao lắm, tỉ lệ thì lại rất chuẩn, thời điểm ngồi phi thường yêu kiều, hai cái chân dài phi thường mềm mại, da thịt trắng nõn đến trong suốt, liền chỗ khó bảo dưỡng như đầu gối cũng đều bóng loáng. Tuổi trẻ. Thật sự là tuổi trẻ. Như ánh trăng thuần khiết mà mông lung sau cơn mưa, như đóa hoa lưu lại chút ngọt ngào. Tư thế ngồi của cô rất biết điều, hiện tại hẳn là trạng thái thả lỏng, hai chân duỗi thẳng, mắt cá chân nhỏ đặt cùng một chỗ, gác lên thanh chắn dưới bàn trà. Một đôi chân như thế, mắt cá chân mảnh khảnh như vậy, nên ngồi trên đùi của mình, hoặc có thể cầm trong tay. Thi Từ cầm lên một miếng dưa hấu. Đè lại suy nghĩ tươi đẹp đang trôi nổi của mình. Không thể coi cô bé là phụ nữ được. Cô bé chỉ là một trong những sinh viên của mình. "Tiểu Đường." Thi Từ mở miệng gọi cô. "Nóng chết mất, nóng chết mất!" Đúng lúc Thi Hải đẩy cửa vào, cổ áo T-shirt ướt một vòng mồ hôi, hắn nhe răng cười với Đường Chu, cũng cùng lúc mở miệng hô, "Hi! Đường Chu!" Bàn học của Thi Từ vừa rộng vừa lớn. Mặt bàn có màn hình IPad, bình hoa, còn có ống đựng bút. Thi Hải đem ghế tựa sau bàn học cho Đường Chu, bản thân tìm tới một cái ghế khác. Thi Từ ngồi ở ghế sô pha cầm IPad, nhìn nam sinh và nữ sinh đang ngồi ở bàn học. Hình dáng tuổi trẻ bừng bừng sức sống, giống như mùa hè, tràn đầy sinh lực cùng sôi nổi. "Làm cái này trước được không?" Thi Hải thở dài, "Có thể không làm phần nghe được chứ?" "Mình với cậu cùng làm bài, chúng ta dựa theo đề kiểm tra mà làm." Đường Chu nhẹ giọng nói. Hôm qua cô đã chuẩn bị tư liệu xong, thậm chí in ra mang tới. Không giống như trước đây, thời điểm cô làm gia sư dạy bổ túc thái độ không xa cách như vậy, kiên trì nhiều hơn mấy phần. Thi Hải nhìn cô một chút, không cách nào từ chối, "Vậy cũng được..." "Trước tiên làm phần Writing. Nửa giờ." Đường Chu cài xong báo thức trong điện thoại di động. "How to best handle the relationship between teachers and students " Thi Hải đọc hiểu được đề, loại văn viết này giống của học sinh tiểu học, thế nhưng dùng tiếng Anh liền cảm thấy không có gì hay để viết. Đường Chu ở đối diện đã bắt đầu viết. Nhìn ở khoảng cách gần, lông mi thật dài, bờ môi thật mềm mại, Thi Hải căn bản không tập trung tinh thần được. Từng chữ từng chữ hiện ra dưới ngòi bút của Đường Chu, càng làm cho hắn tăng gấp đôi áp lực. "Ai! Mình không muốn viết!" Thi Hải buồn bực mà đem bút thả xuống. "... Tùy tiện viết một chút cũng được." Đường Chu nói. Thi Hải hít sâu một hơi, cầm bút vạch tới vạch lui, mất tập trung. Vậy giờ hắn viết nữ chính đả thương hắn xong giờ lại tới chữa trị cho hắncó được không? Như vậy độc giả sẽ tức giận chứ? Ha ha, hoặc là hiện tại hắn cóthể viết nam chính chuyển sang ngược nữ chính... Tâm thần Thi Hải đã sớm chạy tới chỗ bàn phím, cho tới khi đồng hồ báo thức bên trong điện thoại di động vang lên. Đường Chu như có chút suy nghĩ nhìn hắn, Thi Hải vò đã mẻ lại sứt nói thẳng, "Mình thật sự không viết..." Thi Từ ở sau lưng hắn trao đổi ánh mắt cùng Đường Chu. Ánh mắt kia nếu phát ra tiếng thì chính là: "Em xem em trai cô như vậy..." "Không sao..." Đường Chu nói: "Vậy chúng ta làm phần nghe." Cô dùng di động phát âm thanh ra bên ngoài, Thi Hải vừa nghe đến loại tiếng Anh tiêu chuẩn AI này thì đầu liền muốn đau, hắn miễn cưỡng nghe xong mấy đề, lần thứ hai kháng nghị, "Mình không muốn nghe..." Đường Chu ấn tạm dừng, "Làm sao vậy?" Đối mặt với cô,Thi Hải không cách nào nói thẳng, né mắt qua một bên, "Đối diện với cậu áp lực của mình rất lớn..." Đường Chu nhấp môi dưới, chuyển cái ghế nghiêng qua một bên, "Như vậy thì sao?" Thi Hải như cũ lắc đầu, "... Cũng không được." "..." Thi Từ đứng lên đi tới, "Thi Hải, đến cùng cậu muốn làm cái gì?" Thi Hải bị hai người bọn họ yên lặng nhìn chằm chằm như thế, tất cả khí tức đều phải nhịn trong lồng ngực, lầm bầm mấy lần, chỉ là không nói rõ cái gì. Đường Chu suy nghĩ một chút, lấy Mp3 ra, "Vậy chúng ta tách nhau ra nghe, mình đi chỗ khác viết." Cô đưa điện thoại di động của mình cho hắn. "... Không cần." Thi Hải có linh cảm nếu như hắn lại không thức thời, chị hắn liền muốn đánh hắn, "Thôi, để mình đến phòng ăn đi." "Cậu muốn nghe MP3 hay là di động?" Đường Chu như cũ theo ý hắn. Con mắt Thi Hải chuyển một vòng, "Mp3 đi." Còn có thể đeo tai nghe của cô, cũng không tệ. Đường Chu giúp hắn bật đến bài cần nghe, hắn cầm đề thi, đuôi mắt nhìn đến Thi Từ híp mắt nhìn hắn, vai Thi Hải run lên, bước chân tăng nhanh né tránh tầm mắt Thi Từ. Đường Chu nghe có âm thanh phát ra trên đầu, là Thi Từ khẽ thở dài một hơi. Cô ngửa đầu nhìn nàng một chút, toàn bộ tóc Thi Từ đều buộc lên, gò má có một vài sợi tóc rối, phía trên xương quai xanh có ánh sáng nhàn nhạt, tia sáng kia chiếu vào bên trong cổ áo của nàng. Có một mùi thơm ôn nhu, tao nhã thành thục của phụ nữ trôi nổi giữa không trung. Thi Từ hạ tầm mắt liền chạm đến một đôi mắt trong suốt sạch sẽ. Chủ nhân của đôi mắt này chủ động cười khẽ với nàng, lại một lần nữa cúi đầu làm bài. Một ý cười rất nhẹ rất ngắn, phảng phất như lông vũ dịu dàng an ủi. Nhìn từ góc độ này, có thể nhìn thấy đỉnh đầu của cô. Thi Từ suy tư, một lần nữa đi qua ngồi trở lại ghế sô pha, cầm lấy IPad, trên màn ảnh là trò Crossword Puzzle, nàng hờ hững chọn tới chọn lui trong màn ảnh, ánh mắt lần thứ hai rơi xuống người bên cạnh bàn học. Bàn học của nàng trừ nàng ra không có người thứ hai ngồi qua. Lúc Đường Chu làm đề, ánh mắt nhanh chóng chạy dọc bài thi. Rất rõ ràng, đề này đối với cô mà nói rất đơn giản, nhưng cô vẫn làm rất nghiêm túc. Thi Từ cảm thấy thời gian nàng nhìn đã quá lâu. Hoặc là Đường Chu làm bài quá nhanh. Cô để bút xuống, ngẩng mặt. Thi Từ mỉm cười với cô, nhẹ giọng nói: "Làm xong?" Đường Chu gật gật đầu, đứng lên đi tới, ló đầu nhìn Thi Hải trong phòngăn, hắn còn đang cắn cán bút viết." Lại đây ngồi đi..." Thi Từ ngoắc ngoắc tay gọi cô. Từ lúc bắt đầu Thi Từ ngồi ở tại chỗ mà Đường Chu đã ngồi trước đó, Đường Chu theo bản năng mà đi qua ngồi ở cạnh nàng. "Cô đang điền ô chữ sao?" Đường Chu tò mò hỏi. "Ừm..." Thi Từ ừ một tiếng, sau đó phát hiện bảng ô chữ này phần lớn còn chưa điền xong.. Đường Chu tựa hồ hứng thú, dựa sát vào xem màn hình Ipad. Thi Từ giật giật bút, ngay lập tức đã điền hơn một nửa. Ánh mắt nàng liếc qua khuôn mặt cô bé bên cạnh đang xem đến nghiêm túc, tốc độ chậm lại. "Nữ diễn viên xuất hiện sớm nhất ở sân khấu Luân Đôn..." Ánh mắt Đường Chu mờ sáng, "Ơ, cái này hình như em có ấn tượng, em đã từng đọc qua cái này rồi, Margaret Hughes." Thi Từ điền từ kia xong, cong con mắt lên, "Quả nhiên là cô ấy, thật là lợi hại." Biểu cảm của Đường Chu thả lỏng, ngữ khí cũng có chút nhẹ nhàng, "What Nashville concert series began in 1925?" "Ừm..." Môi cô vô thức đô lên, bắt đầu suy nghĩ. Ngón tay Thi Từ vuốt nhẹ lên cán bút, đến khi Đường Chu thực sự không nghĩ ra, nghiêng mặt sang nhìn nàng, nàng mới cười nhạt, "Rạp hát Grand Ole Opry." "Thời điểm cô ở Mỹ trước đây đã từng đi qua nơi này." Thi Từ nói mấy câu cái kể sơ lược, Đường Chu lại nghe rất nghiêm túc. Crossword Puzzle rất nhanh sắp điền xong. "Từ đơn có bốn chữ i bốn chữ s?" "Mississippi." Các nàng trăm miệng một lời nói ra. Đường Chu cười ra tiếng, không giống những nụ cười nhợt nhạt mang theo tâm sự trước đây, nụ cười này là từ niềm vui không hề dự đoán trước, không có băn khoăn lại rất tự nhiên mà toát ra. Đôi mắt híp lại như con tằm, lông mi cong cong vểnh vểnh giống như là muốn tăng thêm ý cười. Một nụ cười ngọt ngào đáng yêu. .
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]