Kể xong mọi chuyện, phòng bệnh nhất thời chìm vào yên tĩnh.
Khuông Ngữ Điềm ngồi thẳng người, Ninh Lẫm cũng gắng sức ngồi dậy, dựa đầu vào thành giường.
Vài câu đơn giản khái quát tám năm biến mất, cảnh sát ma túy nằm vùng trên phim truyền hình lúc nào cũng tỏa ánh hào quang rực rỡ, dù xảy ra chuyện gì cũng có thể an toàn thoát thân, vậy mà đổi lại là Ninh Lẫm, kết cục lại quá thê thảm.
Nhưng vậy mới là hiện thực, không những thế còn phải cảm tạ trời đất vì được sống.
Ninh Lẫm nhìn chằm chằm Khuông Ngữ Điềm, giam chặt cô trong tầm nhìn, thấy cô mãi không nói gì, anh vươn bàn tay đang cắm kim truyền chạm vào cô.
“Này.”
Khuông Ngữ Điềm ngẩng đầu.
Ninh Lẫm thấy lòng mình trống rỗng, giọng anh khàn khàn, “Em nói gì đi.”
Khuông Ngữ Điềm đặt tay anh xuống giường, anh vừa mới động, máu đã suýt chảy ngược lên dịch truyền.
Cô thở dài nói: “Anh phải sống mạnh khỏe.”
Sắc mặt Ninh Lẫm thoáng thay đổi.
Khuông Ngữ Điềm nói tiếp, “Sống mới có thể nhận quả báo, chết thì không còn gì cả.”
Cho nên anh phải sống, sống sao cho thật mạnh khỏe, đừng lại xảy ra chuyện gì, bởi vì cô sẽ không chịu nổi.
Ninh Lẫm đâu quan tâm mấy thứ quả báo này, tuy EQ của anh thừa sức đối đầu với tội phạm, nhưng để đối phó với phụ nữ thì hoàn toàn không đủ dùng, anh chỉ hiểu ý trên mặt chữ, chứ không hiểu ẩn ý trong lời nói của Khuông Ngữ Điềm.
Ninh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-ha-thu-dong-roi-lai-xuan/3439282/chuong-37.html