Ninh Lẫm bình tĩnh kể lại những chuyện mình đã trải qua.
“Anh nghĩ mình sẽ chết rất thảm, không ngờ mạng lớn, không chết được. Ngay cả báo ứng cũng không đáng là bao, chỉ mất đi cánh tay đã nổ súng giết người, nghĩ mới thấy ông trời không được công bằng cho lắm.”
Khuông Ngữ Điềm gối lên lồng ngực anh, cô khẽ lắc đầu, “Không phải vậy, Ninh Lẫm, mọi chuyện đều đã qua rồi.”
Vẻ âm u trong đôi mắt Ninh Lẫm vẫn không hề tiêu tan, anh nói, “Em sợ anh không?”
Khuông Ngữ Điềm vùi đầu vào hõm vai anh, “Không sợ!”
Dù anh có dáng vẻ như thế nào, cô đều không sợ.
Ánh mắt Ninh Lẫm càng lúc càng thâm trầm, anh mỉm cười, giơ tay trái vỗ lưng cô như an ủi.
Giọng nói của anh nhẹ nhàng nhưng cũng rất lạnh lùng, “Em có biết không, dù anh bất đắc dĩ mới buộc phải giết người, nhưng sự thật anh đã từng giết người vô tội.”
Khuông Ngữ Điềm hơi giật mình, cô vô thức ngẩng đầu lại bị Ninh Lẫm đè xuống, ấn chặt trên vai. Anh không cho cô nhìn thấy mặt mình, cũng không cho cô nhìn biểu cảm trên gương mặt anh.
“Tay súng bắn tỉa nổ súng bắt chết Ninh Liệt năm đó do chính tay anh giết chết.”
Tình huống lúc ấy cực kỳ nguy hiểm.
Đó là lần hành động thu lưới đầu tiên trong kế hoạch của bọn họ, nếu như lần đó thành công thì khoảng bốn năm trước Ninh Lẫm đã có thể trở về. Anh sẽ không bị mất một cánh tay, cũng sẽ không bị ma
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-ha-thu-dong-roi-lai-xuan/3439281/chuong-36.html