Sáng sớm ngày chủ nhật, Khuông Ngữ Điềm lái xe tới phố cũ như đã hẹn. Hai năm gần đây, phố cũ được sửa sang lại, bên đường trồng rất nhiều cây trắc bá diệp(*),khi cô tới nơi thì thấy Ninh Lẫm đang nghiêng người đứng dưới tán cây đợi mình.
Anh ngậm điếu thuốc chưa châm lửa trong miệng rồi cúi đầu nghịch điện thoại, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu liếc hai bên đường.
Có vẻ anh mặc một bộ quần áo mới, áo len dệt kim màu đen phối với quần dài cùng màu, bên ngoài là chiếc áo khoác da dê nút bấm, cả thân đều là một màu đen, ngoại trừ chiếc khăn quàng màu trắng quanh cổ.
Cô ngắm anh trong chốc lát rồi bấm còi, Ninh Lẫm nghe thấy tiếng liền đứng thẳng người, ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Khuông Ngữ Điềm hạ cửa sổ xe, thò đầu ra ngoài vẫy tay với anh.
“Chúng ta đi thôi anh.”
Ninh Lẫm gật đầu, anh cất điện thoại vào túi quần, tới gần mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ và thắt dây an toàn.
Bây giờ Khuông Ngữ Điềm mới để ý điện thoại anh dùng là điện thoại cục gạch cũ kỹ, phần thân tróc sơn, phím ấn trắng bệch vì bị bấm mòn.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, anh nhìn thoáng xuống túi quần mình, “Lão Giang cho anh mượn để dùng tạm, lúc về vội quá, vẫn chưa kịp mua.”
Ninh Lẫm hơi dừng lại rồi mím môi nhìn về kính chắn gió phía trước, “Chứ không phải anh không mua nổi.”
Khuông Ngữ Điềm bật cười, hôm nay cô không trang điểm, gương mặt thanh tú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-ha-thu-dong-roi-lai-xuan/3439276/chuong-31.html