Khuông Ngữ Điềm ngây người
Ninh Lẫm nhanh chóng nói tiếp, “Anh cai nghiện được rồi.”
Khuông Ngữ Điềm lẳng lặng nhìn Ninh Lẫm, anh nuốt nước bọt, cẩn thận nói, “Anh thật sự đã cai được rồi, sau này không bao giờ động tới nữa. Thật đó, anh thề!”
Khuông Ngữ Điềm nhẹ nhàng gật đầu.
Cô cúi đầu sửa lại quần áo trên người, vuốt lại nếp nhăn trên vạt áo rồi xoay người định xuống giường.
Ai ngờ Ninh Lẫm túm lấy cổ tay cô, làm cô ngã xuống giường, ngồi lên hai chân anh.
Hơi thở của anh như có như không vờn quanh vành tai Khuông Ngữ Điềm, anh ôm chầm eo cô, để cô ngồi sát vào mình rồi dùng chóp mũi cọ cọ đầu mũi cô.
“Em đừng đi mà.” Anh thấp giọng nỉ non, “Hôn anh nữa đi.”
Khuông Ngữ Điềm quay đầu, anh dựa thật sự gần, gần đến nỗi cô có thể cảm nhận được hơi thở nam tính nồng đậm thuộc về anh.
Hơi thở này giúp miêu tả cụ thể hơn bốn chữ “mất rồi tìm lại”, Khuông Ngữ Điềm chợt nhớ tới anh thời niên thiếu, khi đó cô thích anh, cảm thấy điểm nào của anh cũng tốt. Thậm chí anh còn được chiều sinh kiêu ngạo, rất thích bật nóc nhà, nhưng cũng đành chịu thôi, ai bảo cô luôn cưng chiều và làm theo ý anh.
Đôi khi anh sẽ giống như bây giờ, làm nũng mà không biết, rõ ràng ở trường học chạy việt dã mấy chục ki lô mét không vấn đề gì, vậy mà mỗi khi ở trước mặt cô, anh cái này không làm được, cái kia làm không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-ha-thu-dong-roi-lai-xuan/3439275/chuong-30.html