Ở một cái thành phố lớn như này, muốn tìm một chỗ an thân thực sự chẳng dễ dàng.
Đường Uyển biết tình huống của hai người bây giờ rất quẫn bách, thế nên anh tìm tới người môi giới nhà cũng chỉ cần có hai yêu cầu.
Thứ nhất, gần bệnh viện.
Thứ hai, tiện lợi.
Hai điều kiện này, có lẽ tiện lợi quan trọng hơn.
Người môi giới liếc mắt nhìn anh, sau đó chầm chậm đi về phía trước.
Đường Uyển không duy trì được nụ cười trên mặt nữa.
Anh tìm được một căn phòng tối tăm trong lòng đất. Tầng hầm đó không có cửa sổ, phòng vệ sinh cũng phải dùng chung với người khác, không gian thuộc về anh cũng chỉ có một ô vuông nho nhỏ. Ở đó có một cái giường và một cái bàn.
"Có được không?" Người môi giới hỏi anh.
"Được."
Vì thế anh ở lại nơi này.
Cuối cùng, Đường Uyển nhận chìa khóa, lúc thả hành lý xuống bỗng nhiên muốn cười khổ.
Gian phòng này nhỏ hẹp như thế, lúc anh đứng lên, anh và cái bóng của mình có thể chiếm trọn cả phòng.
Nơi này giống như ngục giam.
Không, anh từng tới ngục giam rồi, điều kiện còn tốt hơn ở đây.
Sau khi cười khổ xong, Đường Uyển bắt tay thu dọn gian phòng. Phòng nhỏ cũng có chỗ tốt của phòng nhỏ, dọn dẹp rất nhanh.
Hơn nữa những đồ vật ở đây đang còn sạch sẽ, khiến anh cũng không quá khó chịu.
Chỉ có điều phòng này không thể ở lâu, nơi đây chỉ là một điểm dừng chân của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-da/2995367/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.