Sao cậu lại hối hận chứ?
Hòa Quân và Đường Uyển mang theo hành lý xuống, lần này hai người không đi thang máy mà là theo chân y tá đi xuống cầu thang. Tài xế cũng quay người rời khỏi đây, anh ta không muốn xử lý những việc vặt vãnh liên quan tới Hòa Quân nữa.
Cuối cùng, Đường Uyển cũng không hỏi số di động của anh ta.
Phòng bệnh mới không chỉ có một cái giường, cũng không phải chỉ có một bệnh nhân. Lúc bọn họ xuống tới nơi, một ông già đã nằm ở đó.
Trong không khí ngập tràn mùi thuốc sát trùng, ngoài ra chẳng còn mùi gì cả.
Đường Uyển không thích nơi này.
Cả phòng có vẻ hơi im ắng.
Trong phòng có ba giường bệnh, cái giường gần cửa sổ đã bị cụ già nằm, Đường Uyển quay đầu lại hỏi Hòa Quân. "Hòa Quân, em muốn nằm giường nào?"
Hòa Quân nghiêng đầu, cậu có thói quen dùng tay phải ra hiệu nhưng bây giờ tay phải cậu lại bị Đường Uyển nắm chặt. Cậu dựa vào cửa ra hiệu cho anh, bởi vì đang quấn khăn quàng cổ nên thoạt nhìn có vẻ đáng yêu.
Đường Uyển cười, hai người đi qua đó, cùng ngồi trên một cái giường.
Sau khi ăn cơm, Đường Uyển thấp giọng nói. "Anh phải đi rồi."
Hòa Quân ngẩn người. Cậu lập tức bật dậy nhìn Đường Uyển.
Đường Uyển nhỏ giọng nói. "Anh không thể ở lại bệnh viện, nhất định anh phải tìm một chỗ để ở." Anh lộ ra nụ cười an ủi Hòa Quân. "Nhưng cũng không sao, anh tìm xong chỗ ở sẽ tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-da/2995366/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.