Trong mắt Lâm Giai Âm, chuyện Đường Uyển ở trên núi là lãng phí thanh xuân của anh, lãng phí cuộc đời, lãng phí tiền bạc. Cô miêu tả về thế giới bên ngoài rất nhiều, chỗ nào cũng có cơ hội, chỗ nào cũng có tiền bạc. Chính Lâm Giai Âm cũng nghĩ như vậy.
Đường Uyển ngồi trên ghế, giữa chân mày nhô lên một gò núi nhỏ.
"Được rồi. Anh từ từ suy nghĩ đi. Hôm nay tôi tới đây chỉ muốn nói thế thôi, ba ngày sau tôi phải đi rồi, chắc là buổi trưa, sắp xếp xong hành lý sẽ đi, nếu anh muốn đi cùng tôi, nhớ tới."
Lâm Giai Âm nói xong, đứng dậy chuẩn bị chào tạm biệt Đường Uyển.
Đường Uyển nở nụ cười, muốn giữ Lâm Giai Âm ở lại ăn cơm nhưng cuối cùng anh vẫn phải tiễn cô về.
Anh đứng ngoài cửa, nhìn Lâm Giai Âm đi xuống núi, lại thở dài một tiếng quay đầu lại, không thấy bóng dáng thiếu niên quen thuộc ngồi ngoài hành lang.
Chắc là giờ này em ấy vẫn còn ngủ dưới gốc tử đằng.
Đường Uyển chầm chậm đi về phía nhà bếp, chuẩn bị nấu một ít thuốc cho cậu. Đã sắp tới thời gian giao mùa, đây là lúc Hòa Quân dễ đổ bệnh nhất, mỗi lần như thế anh đều phải đun một ít thuốc cho Hòa Quân.
Lâm Giai Âm nói không sai, bên ngoài đang thay đổi một cách chóng mặt, anh lại là một người trẻ thôi bừng bừng nhiệt huyết lại không thể đi nhìn ngắm đó đây, có lẽ sau này anh sẽ thấy hối hận cả đời.
Nhưng...
Đường Uyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-da/2995333/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.