Đợi tới khi trời sẩm tối, Đường Uyển đưa Lâm Giai Âm về, sau đó về nhà mình. Cây cỏ sum xuê, hoa đào hai bên cổng đã sắp rụng xuống.
Thiếu niên ngồi trong hành lang đã cởi áo bông rồi.
Anh đẩy cửa tiến vào, thấy Hòa Quân ngước mắt nhìn mình, không biết có phải là do hành lang quá dài hay không, anh cảm thấy cậu bị cô đơn bao trùm. Loại cô đơn này phối hợp với khuôn mặt đẹp đẽ kia làm cho người ta cảm thấy có vẻ đẹp gì đó vô cùng kinh diễm, giống như mỹ nhân trong bức tranh xưa.
Trong tim Đường Uyển cảm thấy đau nhói nhưng lại không biết tại sao mình đau như thế.
"Sao em không vào nhà? Bên ngoài gió lớn."
Đường Uyển nói liên tục, còn Hòa Quân dùng đôi mắt đen láy nhìn anh, âm thanh lạnh lẽo cứng rắn.
"Đường Uyển, có phải anh đi ra ngoài không?"
Đường Uyển nghe được, không khỏi bật cười.
"Em nói gì đó? Anh chỉ tiễn cô ấy một chút thôi. Em cũng biết cô ấy là con gái, đi ra ngoài vào trời tối không an toàn."
"Anh biết em không hỏi chuyện này." Giọng nói Hòa Quân đã thiếu kiên nhẫn.
"Có phải anh muốn cùng Lâm Giai Âm rời khỏi đây? Đúng không? Thế giới bên ngoài thu hút đến vậy sao."
Hòa Quân tức giận, cậu biết mình không nên nổi nóng, với lại Đường Uyển cũng chẳng có quan hệ gì với cậu. Có đúng vậy không? Thế nhưng cậu lại tức giận. Lửa giận cứ ngùn ngụt trong lòng, cậu không nhịn nổi nữa.
Xưa nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-da/2995331/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.